Cuồng Thám

Chương 1057: Chương 1057





THỦ TRÁT HÁN GIAN*

* Thủ trát là bản chép tay, thư tay, thư viết tay; Hán gian là từ khinh miệt dùng để chỉ những người Hán phản bội lại dân tộc Hán hay Trung Quốc.

Nửa đêm canh ba, Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu vẫn vội vàng trước bàn làm việc. Hai người vừa hưng phấn vừa khẩn trương, không biết rốt cuộc có thể tìm được thứ gì từ những đồ vật mà Đào Hương để lại trong rương?

Thôi Lệ Châu đã dùng dao nhỏ cẩn thận từng li từng tí cắt tầng da ngoài của chiếc rương để tra xét bên trong rương, muốn tìm được dấu vết bị ẩn giấu.

Triệu Ngọc thì kiểm tra từng vật phẩm bên trong rương, lật xem những bức thư cũ, còn có bút ký của Đào Hương.

“Sếp này...” Thôi Lệ Châu vừa dùng ứng dụng kính lúp trong điện thoại di động xem xét mặt ngoài của rương da, vừa tò mò hỏi: “Anh nói xem, kế hoạch này của cha tôi, có khi nào liên quan tới Hoàng Kim hay không? Tôi đã từng nghe thấy ông ấy đề cập tới từ này rất nhiều lần!”

“Thật sao?” Triệu Ngọc liếc nhìn thư từ, không ngẩng đầu lên: “Trong mắt tôi, một vua trộm thường xuyên nhắc tới Hoàng Kim thì dường như đó là một chuyện không thể nào bình thường hơn được nữa rồi thì phải?”

“Hả?” Thôi Lệ Châu lại bắt đầu phát huy trí tưởng tượng của mình: “Sếp này, anh nói xem, lẽ nào cha tôi đã phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa nào đó hay không? Ví dụ như... Ví dụ như thành phố Hoàng Kim không phải chỉ là một cái tên, mà trong thành thật sự chôn giấu hoàng kim?”

“Không phải là hình như...” Triệu Ngọc buông một quyển sách cũ xuống, lại cầm lên một quyển sổ khác: “Tôi đã từng nghe Miêu Anh nói qua thành phố được đặt tên là Hoàng Kim vì có khu rừng hoa cúc màu vàng bên ngoài thành phố!”

“Không phải.” Thôi Lệ Châu vội nói: “Lúc tôi còn đi học đã nghe người ta nói là vào năm sau khi quân Khăn Vàng rút lui về phía Bắc và xây dựng nên thành phố! Anh nói xem, quân Khăn Vàng lúc đó huyên náo lớn như vậy, có lẽ nào bọn họ đã để lại kho báu nào đó hay không!? Và cha tôi đã phát hiện ra manh mối của bào tàng đó?”

“Tiểu Thôi à...” Triệu Ngọc hé miệng: “Mặc dù bản thân tôi là người chuyên phát hiện ra kho báu, nhưng tôi cũng có trách nhiệm mà nói cho cô biết, trên thế giới làm gì có nhiều kho báu đến như vậy chứ? Hơn nữa, quân Khăn Vàng đã là chuyện từ thời Đông Hán, Tam Quốc rồi, việc này... Ài...” Triệu Ngọc không rõ ràng, dứt khoát nói:”Đã rất nhiều năm rồi đúng không? Đi nơi nào tìm đây?”

“Năm 1800 thôi mà!” Thôi Lệ Châu nói: “Tôi biết, lịch sử xây dựng thành phố Hoàng Kim không lâu hơn triều Minh, nhưng mà... Về phương diện lịch sử này cũng không phải tuyệt đối! Lỡ như, trước năm 1800 thực sự có tòa thành cổ, nhưng sau đó biến mất thì sao? Có lẽ cha tôi đã có được manh mối gì đó...”

“Chờ một chút...” Thôi Lệ Châu còn chưa dứt lời, Triệu Ngọc bỗng nhiên ngắt lời cô ta, sau đó chỉ vào một quyển sổ ghi chép trong tay của mình, nói: “Cái này... Đây là cái gì vậy!?”

“Hả?”

Thôi Lệ Châu vội vàng thả công việc trên tay xuống, đi đến gần để quan sát. Nhưng thấy thứ Triệu Ngọc đang cầm chỉ là một quyển sổ ghi chép bình thường, thế nhưng khi nhìn kĩ một chút, Thôi Lệ Châu lại không tự chủ được mà hơi ngơ ngác.

“Sếp à, quyển vở này… hình như tôi có một chút ấn tượng...” Thôi Lệ Châu nhớ lại, nói: “Khi còn ở thành phố Hoàng Kim, tôi đã từng thấy nó ở trên bàn công tác của cha tôi, hình như... Hình như chính là quyển vở này, lúc ấy, cha tôi còn dùng thước vẽ vài thứ lên giấy nữa...”

“Thật sao? Những thứ này...” Triệu Ngọc lật vở ra, nhưng thấy mười mấy trang đầu tiên bên trong vở không phải là tự tay viết mà là bản phô tô. Triệu Ngọc tiến đến gần quan sát cẩn thận, lúc này mới nhìn ra đầu mối: “À... Những tờ phô tô này được dán vào vở bằng keo dính! Đây là... Cái quái gì vậy?”

“Hình như...” Thôi Lệ Châu chăm chú xem xét, suy đoán: “Giống như một hồi ký mà người nào đó đã viết, hoặc là thư từ gì đó? Những chữ viết này cũng đã có tuổi rồi, hơn nữa, tờ giấy này... dường như rất xa xưa... là giấy Tuyên Thành dùng để vẽ tranh sao?”

“Không giống...” Triệu Ngọc vuốt ve một chút, phát hiện loại giấy này vô cùng mềm, vô cùng mỏng. Lúc đầu, hắn còn muốn dùng máy giám định tàng hình để kiểm tra, nhưng lại nhanh chóng bị dòng chữ trên giấy hấp dẫn.

Những dòng chữ này đều là chữ phồn thể, còn nữa, phía dưới còn được chú giải bằng bút đỏ và mấy ký hiệu, rất rõ ràng rằng những chú giải này đều được Đào Hương viết lên.

“Mẹ nó!” Thôi Lệ Châu nhanh mắt, lập tức chỉ vào dòng chữ đó rồi nói: “Thấy chưa? Hoàng Kim... Lại nhìn bên này nữa...” Cô ta lại chỉ sang chỗ khác: “Vẫn là Hoàng Kim!”

Triệu Ngọc cũng đã chú ý tới hai chữ “Hoàng Kim”.

Hắn lại lật thêm vài tờ, phát hiện tần suất xuất hiện của hai chữ “Hoàng Kim” vô cùng cao, gần như mỗi trang đều có.

“Ông trời ơi...! Thật sự là Hoàng Kim sao?” Thôi Lệ Châu vô cùng kích động nói: “Cha tôi... rốt cuộc đang tìm gì vậy...”

“Cô nhìn bên này...” Triệu Ngọc lại nhận ra mấy chữ: “Hai chữ này viết là kho báu!”

“Kho báu Hoàng Kim!” Thôi Lệ Châu kích động nắm lấy bả vai Triệu Ngọc, nói: “Sếp ơi, lần này chẳng lẽ chúng ta có vụ lớn à? Cha tôi... vẫn luôn tìm kiếm kho báu thành phố Hoàng Kim!?”

Mặc dù mọi chuyện còn chưa rõ, nhưng Triệu Ngọc vẫn có cảm giác không thể coi thường, lúc này lại lật thêm mấy trang, nhưng không thấy có dán loại giấy kia nữa, mà là quyển sổ ghi chép của Đào Hương.

Chữ viết của Đào Hương mặc dù không giống font chữ nào, nhưng lại xinh đẹp một cách dị thường, vô cùng sạch sẽ, khiến người khác chỉ liếc qua đã đọc được ngay. Ở vài trang phía sau, quả nhiên có một vài bản vẽ, bản đồ, vừa lúc chứng minh cho việc Đào Hương đã sử dụng thước...

“Ở đây...” Triệu Ngọc lại lật lại trang giấy cuối cùng được dán, mới tìm được một cái tên: “Lưu Điện Thần!?”

“Lưu Điện Thần...” Thôi Lệ Châu chỉ vào hàng chữ nhỏ phía sau, nói: “Đây là thủ trát tra hỏi... Tra hỏi thì tôi biết, nhưng thủ trát là cái thứ gì?”

“Cô hỏi tôi à?” Triệu Ngọc búng ngón tay ra tiếng: “Thất thần làm cái gì? Còn không lên mạng điều tra?”

“Đúng, đúng...” Thôi Lệ Châu vội vàng mở mạng điện thoại di động ra, không đến mười giây đã tìm được đáp án, cô ta kinh ngạc nói: “Trời ạ, tên Lưu Điện Thần này, hóa ra là một đại Hán gian!”

“Hả? Hán gian?” Triệu Ngọc buồn bực: “Tại sao lại có cả Hán gian ở đây?”

“Này... Ở đây có viết này!” Thôi Lệ Châu chỉ vào điện thoại, lẩm bẩm: “Thời kỳ chiến tranh kháng Nhật, tên này làm bộ trưởng Bộ xây dựng thuộc chính phủ bù nhìn, làm cả chủ tịch nhân dân liên xã, cùng mấy tổ chức thương mại... Sau khi Nhật Bản đầu hàng, tên này đã bị quân đội bắt giữ, sau đó bí mật bị xử tử...”

“Hả? Kỳ quái...” Thôi Lệ Châu cũng nhíu mày: “Không biết cái tên ở trên thủ trát này có phải là đại Hán gian đó hay không, cũng có thể là người trùng tên trùng họ, nhưng cũng có thể là chính hắn!”

“Không phải...” Triệu Ngọc cẩn thận quan sát lời phê bình chú giải của Đào Hương, nói: “Cô nhìn xem, phía trên này có chữ tra hỏi... Tôi cảm thấy chắc là cùng một người đấy! Thủ trát tra hỏi của đại Hán gian? Này... Tiểu Thôi, cái gì gọi là thủ trát?”

“Thủ trát có nghĩa là thư được tự tay viết.” Thôi Lệ Châu đáp lại: “Nhưng mà thủ trát tra hỏi thì không rõ có nghĩa là gì! Chẳng lẽ... Là thư của tội phạm viết lúc thú tội sao?”

“Đại Hán gian... Kho báu Hoàng Kim? Chính phủ bù nhìn?” Triệu Ngọc suy nghĩ nói: “Chính phủ bù nhìn là vùng Đông Bắc nước ta, thành phố Hoàng Kim cũng ở trong đó, chẳng lẽ...”

“Chậc chậc...” Thôi Lệ Châu kích động tra tiếp: “Chẳng lẽ... Lời cuối cùng cha tôi muốn nói với tôi chính là chuyện này sao? Ông ấy tìm được... Ừm...”

“Số kho báu này...” Triệu Ngọc cũng vô cùng hưng phấn mà suy đoán: “Chẳng lẽ lại có liên quan đến quân xâm lược Nhật Bản!?”



“Nào, nào...” Thôi Lệ Châu chỉ vào quyển sổ ghi chép, nói: “Mặc dù là phồn thể, nhưng hai chúng ta vẫn có thể đọc hiểu! Huống chi, còn có chú giải của cha tôi nữa...”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.