Ánh sáng dưới hầm rượu tối mờ không rõ, hai người cùng xách rương da lên trên tầng, sau đó lại vệ sinh qua rồi quan sát dưới ánh đèn bàn.
Sở dĩ Triệu Ngọc kiên trì như vậy, chủ yếu vẫn là bởi vì quẻ “Khôn Đoái” tới quá đột ngột kia, “Đoái” đại diện cho tiền bạc, Đoái ghép với Khôn, tất nhiên là ẩn chứa điều gì đó.
Dưới sự kiên trì của Triệu Ngọc, Thôi Lệ Châu cũng cảm thấy bên trong chiếc rương da này chứa bí ẩn nào đó, lúc quan sát các vật phẩm, cô ta lại chăm chú nhớ lại, rồi nói với Triệu Ngọc: “Lúc ấy, khi nói về ngôi nhà được để lại cho tôi, cha tôi vô cùng gắng sức, dù gì thì đầu của ông ấy cũng đã bị trọng thương, chẳng những nói chuyện rất chậm, mà khi nghĩ ngợi cũng cần thời gian rất lâu.”
“Trước tiên, ông ấy nói cho tôi biết mật mã mở cửa, còn cả vân tay của tôi và vị trí cụ thể của nhà nữa, đến khi ông ấy nói cho tôi biết về cái rương được giấu trong hầm rượu, thần trí của ông ấy đã xuất hiện dấu hiệu hỗn loạn...”
“Ông ấy nói với tôi một cách đứt quãng về chiếc rương, trong đó đều là những đồ vật xưa cũ, ông ấy vốn còn lời nào đó muốn nói, nhưng khi nói tới đây, bệnh tình của ông ấy đột nhiên chuyển biến xấu, ông ấy không ngừng giơ ngón tay, ra hiệu điều gì đó, dường như có điều gì quan trọng muốn nói với tôi, nhưng lại không thể nào nói ra được...”
“Lúc đó, tôi sợ ông ấy xảy ra chuyện, cho nên không ngừng an ủi, để ông ấy nghỉ ngơi. Nhưng ông ấy lại nắm chặt tay của tôi, lại lầm bầm gì đó, nhưng tôi lại không hiểu!”
“Không lâu sau, máy giám sát bỗng nhiên vang lên tiếng cảnh báo, bác sĩ nhanh chóng đến cấp cứu, nhưng rất nhanh sau đó, cha tôi đã trở nên nguy cấp rồi...” Thôi Lệ Châu bi thương kể lại: “Cha tôi vừa đi, cả người tôi đều trở nên trống rỗng, làm gì còn tâm tình để nghĩ nhiều như vậy chứ? Nhưng bây giờ nhớ lại, thật sự đúng là ông ấy vẫn còn có lời gì đó nhưng vẫn chưa nói được với tôi!”
“Mà lại...” Triệu Ngọc gật đầu: “Lời mà ông ta muốn nói, khẳng định là có liên quan tới chiếc rương này!”
“Đúng rồi!” Thôi Lệ Châu gật đầu: “Anh nói đúng rồi, nếu như chỉ là một vài đồ cũ không đáng tiền, cha tôi đâu cần giấu kĩ như vậy chứ, đúng không? Trong này...”
Thôi Lệ Châu lại nhìn kĩ bề ngoài chiếc rương, muốn xác nhận lại trong rương còn có không gian rỗng hay không.
“Lệ Châu.” Triệu Ngọc nhắc nhở: “Cô suy nghĩ kĩ lại đi, trước kia, cô đã từng thấy chiếc rương này hay chưa?”
“Chuyện này...” Thôi Lệ Châu vuốt trán, tập trung nhớ lại, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Không có bất cứ ấn tượng nào! Nhưng mà... Tôi không quá xác định, có lẽ lúc còn nhỏ đã từng thấy qua, nhưng không nhớ nổi!”
“Vậy được rồi... Trước tiên, chúng ta cần ổn định lại tinh thần để phân tích xem...” Triệu Ngọc chỉ vào vật phẩm bên trong chiếc rương, nói: “Những vật bên trong này, có một phần là của cô, đồ chơi của cô, hộp bút chì của cô, còn có ảnh chụp, vân vân...”
“Mà một phần còn lại, đều là của cha tôi Đào Hương!” Thôi Lệ Châu gật đầu: “Đồ vật của ông ấy, cơ bản đều là thư từ và bút ký!”
“Vậy thì tốt, chúng ta tạm thời bài trừ đồ vật của cô ra!” Triệu Ngọc nói: “Vậy thì... Bên trong những đồ vật này của Đào Hương, cô có thể nhớ được gì không? Đã từng thấy qua những vật này chưa?”
“Tôi...” Thôi Lệ Châu nhìn đống đồ vật rồi lục lại hồi ức, nói: “Có một vài quyển sách trông rất quen mắt! Lúc còn nhỏ, tôi thường xuyên nhìn thấy ông ấy ngồi cạnh bàn đọc, ghé vào bàn làm việc, lại viết, vẽ thứ gì đó, có đôi khi mãi cho đến đêm khuya, có đôi khi thậm chí là thâu đêm!”
“Oa! Thật chăm chỉ!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Thảo nào ông ta lại có thể trở thành vua trộm!”
“Mặc dù cha tôi không biết đánh nhau, nhưng bàn về độ cố chấp thì không kém chút nào so với anh đâu!” Thôi Lệ Châu chỉ vào một quyển sổ ghi chép trong đó và nói: “Lấy cái này làm ví dụ, tôi có đọc sơ qua, trên đó nói đến két sắt Toshiba E3! Anh có thể tưởng tượng được không? Cha tôi đã nghiên cứu được hai mươi bảy cách mở khóa két sắt đó!”
“Có lẽ, bây giờ anh không có khái niệm gì về cái này.” Thôi Lệ Châu nói: “Nhưng vào mười năm trước, loại két sắt này được xưng là loại bảo đảm nhất thế giới, rất nhiều nhân vật cấp đại sư đã phải chịu thua trước loại két sắt này! Nhưng mà cha tôi lại có hai mươi bảy cách để mở nó, thế nào? Nhìn ra được sự chênh lệch rồi chứ?”
“Oa!” Triệu Ngọc gật đầu,
“Vua trộm không hổ là vua trộm! Thậm chí, tôi còn bắt đầu tin rằng ông ta có thể sử dụng nửa bao mì ăn liền để cướp cả một khu dân cư rồi!”
“Sếp này!” Thôi Lệ Châu nhíu mày, nói: “Tại sao tôi lại cảm thấy... Trong lòng luôn có một khúc mắc, cảm giác giống như sắp có chuyện lớn xảy ra ấy!”
“Ồ? Thật sao?” Triệu Ngọc nhìn thoáng qua hai chữ “Khôn Đoái” trên giao diện hệ thống, trong lòng liền căng thẳng, tại sao trực giác của cô nhóc này lại chuẩn đến vậy chứ?
“Thật là khéo! Tôi cũng có cảm giác như vậy!” Triệu Ngọc thản nhiên nói một câu, sau đó lại chỉ vào chiếc rương một lần nữa và nói: “Thật ra, nếu như cẩn thận phân tích thì có lẽ chúng ta vẫn còn cơ hội, có thể phá giải được bí ẩn này?”
“Làm sao phá đây?” Thôi Lệ Châu chỉ vào đồ vật trong rương, nói: “Tối thiểu cũng phải kiểm tra tất cả những thứ này mới được chứ?”
“Không cần, không cần!” Triệu Ngọc tràn đầy tự tin, nói: “Một vị vĩ nhân đã từng nói với chúng ta, nhìn vấn đề nhất định phải nhìn vào bản chất! Tiểu Thôi à, đáp án có lẽ là ở trên người cô đó!”
“Cái gì? Ở trên người tôi sao?” Thôi Lệ Châu lập tức tỉnh táo lại, khen ngợi: “Vị đại thám tử này quả nhiên là khí chất bất phàm!”
“Cô xem...” Triệu Ngọc mở hai tay ra, hỏi: “Nếu như chúng ta muốn nhìn rõ bản chất, vậy thì vấn đề thứ nhất cần phải hỏi, đó là nếu như Đào Hương thật sự có chuyện quan trọng liên quan tới chiếc rương này, thì cô cảm thấy sẽ là một chuyện như thế nào?”
“Cái này...” Thôi Lệ Châu chăm chú suy tư.
“Cô cũng đã nói rồi, Đào Hương đã khai cả chuyện giết người ra, vị trí kho báu cũng đã nói rõ, như vậy... còn có thể có bí mật gì chứ?”
“Chuyện này sao...” Thôi Lệ Châu dựa theo mạch suy nghĩ của Triệu Ngọc mà chăm chú suy tư, hơn mười giây sau mới trả lời: “Hình như đã không còn gì nữa rồi?”
“Thế nhưng mà... Cô đã từng nghe nói câu này chưa?” Triệu Ngọc nhắc nhở lần nữa: “Càng là chuyện quan trọng, càng phải lưu lại đến cuối cùng! Cô không cảm thấy, có lẽ chuyện thứ ba này, hẳn là còn quan trọng hơn cả hai chuyện trước đó sao?”
“Giết người... Còn có chuyện quan trọng hơn cả giết người sao?” Thôi Lệ Châu đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại không xác định mà suy đoán: “Chẳng lẽ... Cha tôi còn có tâm nguyện chưa thể dứt à? Ông ấy muốn tôi giúp ông ấy hoàn thành sao?”
“Ừm...” Triệu Ngọc ngẫm nghĩ, gật đầu: “Cái mạch suy nghĩ này không tệ đâu! Nhưng mà, ông ta là một vua trộm, còn có tâm nguyện nào mà chưa dứt chứ? Còn có két sắt chưa thể phá vỡ hay sao? Hay là, có một vật phẩm quý giá hiếm thấy vẫn chưa thể trộm được vào tay?”
“Ừm... hay là... Hả?” Thôi Lệ Châu bỗng nhiên hưng phấn nhảy dựng lên: “Anh nói xem, có khi nào cha tôi còn có một khoản tiền lớn ở trong ngân hàng của Thụy Sĩ, sau đó đã viết lại mật mã của khoản tiền đó ở trong những cuốn sổ này hay không?”
“Ối, nghĩ gì vậy!” Triệu Ngọc chẳng thèm ngó tới: “Cha cô ngốc hay sao? Nếu thật sự có tiền tiết kiệm ở nước ngoài, không phải trực tiếp nói cho cô biết là được rồi à? Làm gì cần phải ra đề bí mật trước khi chết, để con gái đi giải chứ?”
“Cũng đúng!” Thôi Lệ Châu nhíu mày: “Hơn nữa, coi như thật sự có tiền tiết kiệm, cũng chưa chắc đã là của tôi! Không có thì tốt hơn!”
“Vậy...” Triệu Ngọc suy nghĩ: “Ngoài hai loại trên ra, còn có thể là gì chứ? Chuyện gì có thể quan trọng hơn cả việc giết người và kho báu chứ?”
“Ừm... Cái này...” Thôi Lệ Châu chợt nhớ tới điều gì đó, liền vỗ tay nói: “Vừa rồi, tôi có nói tới chuyện cha tôi còn tâm nguyện gì chưa dứt đúng không? Hình như... Tôi thật sự nhớ tới một chuyện!”
“Mau nói xem, cô nhớ ra cái gì rồi?” Triệu Ngọc vội hỏi.
“Lúc tôi còn nhỏ, cũng không phải là rất nhỏ, lúc ấy... Thành phố Hoàng Kim! Đúng, ngay tại hồi ở thành phố Hoàng Kim...” Thôi Lệ Châu cố gắng nhớ lại: “Lúc ấy, hình như cha tôi đang nghiên cứu cái gì đó, còn nhiều lần nhắc đến những từ như dân tộc, tiếc nuối! Tôi nhớ được vào một mùa đông khắc nghiệt, tuyết phủ khắp nơi, ông ấy vẫn phải vào núi đi khảo sát gì đó, đôi khi còn phải đi một thời gian rất lâu...”
“Sau đó, sau khi chúng tôi rời khỏi đó, tôi đã từng nghe ông ấy thường xuyên nhắc tới địa danh thành phố Hoàng Kim này! Trước đây từ rất lâu, tôi đã có một loại cảm giác, hình như ngoài chuyện trộm đồ ra, ông ấy vẫn luôn có một kế hoạch lớn khác! Chuyện lớn này là kế hoạch nhiều năm của ông ấy, nhưng vẫn chưa thể thành công!”
“Nhiều lúc tôi hỏi tới, nhưng ông ấy chưa bao giờ nói!” Thôi Lệ Châu lắc đầu thở dài: “Ông ấy chỉ nói, chờ sau này tôi trưởng thành, ông ấy sẽ nói cho tôi biết!”
“Ối... Sếp à!” Thôi Lệ Châu trừng to mắt: “Trước khi chết, cha tôi muốn nói với tôi, nhưng lại không thể nói ra lời được, có khi nào lại chính là chuyện lớn này hay không!!?”