Cuồng Thám

Chương 1055: Chương 1055





BÍ KÍP GIA TRUYỀN

Hưng phấn thì hưng phấn, nhưng khi Triệu Ngọc chuẩn bị mở cái rương ra, hắn vẫn cảm thấy do dự một chút, dường như không thể tránh khỏi việc nhớ tới lúc trước, khi hắn mở chiếc rương kim loại mà Đào Hương chôn dưới mộ, một màn vô cùng khủng khiếp đã từng xảy ra.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, hắn lại cảm thấy lông tơ dựng thẳng, hoảng sợ đến nỗi không thể bình tĩnh lại, phải qua một thời gian rất lâu mới dần dần ổn định hơn.

Vậy, lần này... Có khi nào lại giẫm vào vết xe đổ hay không?

Đừng quên, hồi phát hiện rương đầu người kia, hắn cũng mở được quẻ “Khôn”, lần này lại gặp quẻ “Khôn”, có khi nào...

Ai ngờ, Triệu Ngọc do dự, Thôi Lệ Châu lại không. Mặc dù cô ta cũng là người trong cuộc nhìn thấy rương đầu người kia, nhưng giờ phút này, phản ứng của cô ta lại hoàn toàn khác Triệu Ngọc, sau khi lấy được cái rương lên, dường như không có một chút do dự nào, cô ta kéo khóa rương bằng da ra.

“Này... Cô...”

Triệu Ngọc muốn khuyên can, nhưng động tác của Thôi Lệ Châu rất nhanh, sau tiếng vang xoẹt xoẹt, chiếc rương da cổ xưa đã bị cô ta mở ra.

Một giây sau, hai người đồng thời thấy rõ ràng đồ vật trong rương.

“Mẹ nó, không thể nào?” Nhìn thấy đồ vật bên trong, Triệu Ngọc không nhịn được mà thốt lên một tiếng: “Cái này... Đây đều là cái gì vậy?”

Hắn không thể nào ngờ tới, bên trong không có đồ vật gì kinh khủng, cũng không có đồ vật chói mắt, mà là.. mà là tập sách trông rất cũ kỹ cũng vài đồ vật linh tinh đã bị phủ bụi.

“Những thứ này... Những thứ này...” Ai ngờ, phản ứng của Thôi Lệ Châu lại khác Triệu Ngọc, cô ta đưa tay cầm lấy một con búp bê vải không còn hoàn thiện, thì thào nói: “Cái này... Hẳn là đồ chơi mà hồi bé tôi đã từng chơi, tôi thoáng có chút ấn tượng! Cái này...” Cô ta lại cầm một cái hộp bút chì lên: “Đây là lúc tôi còn đi học đã từng dùng, tôi không nỡ vứt đi, cha tôi có thể sửa lại nó như mới, ông ấy... không ngờ ông ấy đều giữ lại cho tôi!”

Trong khi nói chuyện, cô ta lại lấy ra một quyển album ảnh vô cùng bình thường, lật xem.

À...

Triệu Ngọc đầu tiên là nhìn sang tảng đá và búa, lại liên tưởng tới phản ứng trước đó của Thôi Lệ Châu, lúc này mới hiểu được: “Này... Cô nhóc! Chơi sếp nhà cô sao! Cô... Cô đã sớm biết được ở bên trong chiếc rương này có gì rồi đúng không?”

Nhìn thấy Thôi Lệ Châu không phản bác, Triệu Ngọc buồn bực vỗ vỗ trán, mắng: “Cái con quỷ khôn lỏi này, náo loạn nửa ngày, cô đang bắt tôi làm không công sao!”

“Hì hì...” Thôi Lệ Châu cười xấu xa với Triệu Ngọc một tiếng, một giây sau, lại tập trung nhìn vào ảnh chụp bên trong album.

Triệu Ngọc ngoái đầu nhìn sang, chỉ nhìn thấy trong đó đều là những bức ảnh cũ, lại còn là ảnh đen trắng, trông đã rất xa xưa.

“Tôi đoán...” Thôi Lệ Châu chỉ vào một bức ảnh chụp chung, nói: “Những người này... đều là nhóm những người anh em của cha tôi đúng không? Anh nhìn xem, người này... chẳng phải chính là Lý Phi hay sao?”

Được nhắc nhở, Triệu Ngọc lập tức nổi lên hứng thú, vội vàng cùng Thôi Lệ Châu tập trung quan sát. Thấy Thôi Lệ Châu chỉ vào một người, quả nhiên chính là Lý Phi, hung thủ vụ án thi thể nữ không đầu.

Khi đó, Lý Phi và Đào Hương vẫn còn rất trẻ. Ở bên cạnh bọn họ còn có hai nam nữ nhỏ tuổi hơn, thông qua phân biệt, Triệu Ngọc nhanh chóng nhận ra một nam một nữ kia chính là mẹ đẻ Đỗ Mạn Đình và cha đẻ Thôi Phương Vũ của Thôi Lệ Châu.

“Bọn họ là kẻ trộm, thế mà cũng chụp ảnh!” Thôi Lệ Châu vuốt ve ảnh chụp, trong lòng tràn ngập cảm khái: “Không phải là không thể lộ ra ngoài ánh sáng sao?”

“Nhìn bối cảnh này, chắc là được chụp tại studio!” Triệu Ngọc chỉ vào ảnh chụp, phân tích: “Cô nhìn xem nụ cười của mấy người bọn họ đi, cười vui vẻ như vậy! Tôi cảm thấy, có khả năng họ đã giấu giếm sư phụ sư nương của bọn họ để chụp lén đấy!”

Thôi Lệ Châu gật gật đầu, lại lật album, bên trong có xuất hiện ảnh chụp của Đỗ Mạn Đình.

“Trông bà ấy thật là xinh đẹp!” Thôi Lệ Châu cảm thán nói: “Khó trách, cha tôi lại nhớ thương bà cả đời như vậy, đến chết cũng không thể quên được!”

“Có điều...” Triệu Ngọc nói: “Cô lại không hề giống mẹ cô điểm nào cả! Chỉ là hơi giống cha một chút thôi...”

“Lời này thật đúng là không ra làm sao, ý anh là tôi xấu xí hả?”

Thôi Lệ Châu bĩu môi, lại lật trang sau, cuối cùng, một bé gái xuất hiện trong album, không nghi ngờ gì nữa, cô bé kia chính là Thôi Lệ Châu.

“Những bức ảnh này... Tôi mới chỉ được xem một phần trong đó!” Thôi Lệ Châu hồi tưởng lại, nói: “Không ngờ tới, cha tôi đều giữ lại tất cả, bây giờ nghĩ lại, thật là... Ài...”

Những bức ảnh cũ lại chạm tới chuyện thương tâm, khóe mắt Thôi Lệ Châu lại rơi nước mắt một lần nữa.

“Ừm...” Triệu Ngọc vốn định an ủi cô ta một vài câu, chợt cảm thấy có cái gì không đúng, vội vàng cau mày hỏi: “Lệ Châu à, cha cô... rốt cuộc lúc ấy đã nói với cô như thế nào?”

“Hửm?” Thôi Lệ Châu tỉnh lại từ trong hồi ức, hỏi: “Là sao? Vì sao anh lại hỏi như vậy?”

“Không thể nào...” Triệu Ngọc chỉ vào rương: “Đào Hương tốn bao nhiêu sức lực như vậy để chôn cái rương này ở nơi kín đáo, hẳn là... không biết có phải vì những tấm ảnh chụp này không?”

“Ừm...” Thôi Lệ Châu cắn môi, giận dữ trách cứ: “Đại thần thám à, có phải anh không có vụ án nào để điều tra thì sẽ lên cơn không? Tại sao anh cứ thấy cái gì cũng nghi ngờ thế?”

“Cha tôi đem giấu đồ vật ở chỗ này, đơn giản chỉ là muốn cất giấu cho tôi một phần hồi ức trân quý mà thôi! Anh xem đi...” Nói xong, cô ta buông album ảnh xuống, bắt đầu tìm những đồ vật khác trong rương: “Đây đều là những sách vở mà tôi đã từng dùng khi còn bé, anh nói xem, đến cả chuyện giết người mà cha tôi cũng đã khai báo rồi, trong này còn có thể có bí mật gì nữa chứ?”

“Không phải... Không phải...” Triệu Ngọc cũng đưa tay lật những quyển sách kia, lo nghĩ thật kĩ rồi nói: “Tôi luôn cảm thấy ắt hẳn sẽ có chuyện gì đó xảy ra! Lệ Châu, cô thử ngẫm kĩ lại đi, vào thời điểm nhắc đến cái rương này, cha cô thật sự không nói thêm gì nữa hay sao? À... Còn nữa... Cái này... Đây đều là sách gì vậy?”

Triệu Ngọc hỏi điểm mấu chốt, lại phát hiện những sách vở này không giống sách vở bình thường, có bản đánh máy, có bản chép tay, thậm chí còn có một ít là loại sách in chữ dọc xa xưa. Hắn lật vài tờ, phía trên ngoài vài từ phồn thể ra, còn vẽ rất nhiều hình tinh xảo, giống như được làm bằng tay vậy.

“Ừm...” Thôi Lệ Châu nhìn một chút rồi nói: “Những thứ này... chắc đều là những bí kíp được sư tổ đạo tặc lưu lại!??”

“Cái gì?” Triệu Ngọc líu lưỡi: “Cái này còn có bí kíp tổ truyền cơ à? Quá là kỳ dị rồi đó?”

“Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm.” Thôi Lệ Châu liếc nhìn sách, nói: “Khi còn bé, cha tôi đã từng đề cập với tôi, nhưng tôi lại không thấy hứng thú. Anh nghĩ xem, khoa học kỹ thuật chuyển biến từng ngày, tiến bộ nhanh như vậy, nếu muốn trở thành một đạo tặc tiêu chuẩn thì phải cùng tiến bộ mới được. Học tập những sách cũ này để làm gì? Cổ đại đâu giống hiện đại!”

“Đúng là vậy... Có điều...” Triệu Ngọc lại mở một quyển sổ ghi chép ra, nói: “Cô nhìn bản này xem, trên bản này đều là thứ có ích!”

Thôi Lệ Châu xem xét, quả nhiên thấy ở trên quyển sổ lít nha lít nhít viết đầy chữ viết và ký hiệu, trong đó có liên quan tới toán học, vật lý học, còn liên quan tới hóa học, thậm chí còn có một số kiến thức liên quan tới sinh vật học. Chỉ là có điều, tất cả những kiến thức này đều có một mục đích, mục đích cuối cùng của tất cả chính là nâng cao kỹ thuật trộm cắp!

“Cái này...” Thôi Lệ Châu cảm thấy líu lưỡi: “Đây đều là sổ ghi chép của cha tôi, ông ấy... thật chu đáo!”

“Nhìn thấy chưa, ngành nghề nào cũng có chuyên gia đó! Mặc kệ là nghề gì, muốn làm trạng nguyên đều phải nỗ lực cố gắng mới có thể đạt được kết quả!” Triệu Ngọc cảm khái: “Tôi thấy, không lẽ cha cô coi những đồ vật này như tài sản chân chính, muốn truyền nó cho cô, để cô thừa kế chúng?”

“Đừng... Đừng nói giỡn chứ đại ca, tôi đã cải tà quy chính rồi! Lúc cha tôi còn tỉnh táo, tôi đã nói rõ ràng với ông ấy rồi.” Thôi Lệ Châu dùng sức lắc đầu: “Ông ấy còn muốn tự mình cảm ơn anh vì đã giúp tôi cải tà quy chính đầy! Có điều... Ài... Có điều...”

“Có điều cái gì?” Triệu Ngọc nhìn thấy vẻ mặt của Thôi Lệ Châu không đúng, vội hỏi.

“Có điều... Nghe anh nói vậy, tôi thực sự nhớ đến một chuyện!” Thôi Lệ Châu kinh ngạc nói: “Không phải anh vừa hỏi tôi về cái rương này, cha tôi đã nói điều gì sao? Hiện tại tôi nhớ ra, hình như... Thực sự là ông ấy có chuyện muốn dặn dò tôi, chỉ tiếc là lúc đó ông ấy đã không ổn rồi, còn chưa nói hết thì đã không nói được nữa. Lúc đó, ông ấy vẫn luôn mở rộng miệng, trông vô cùng sốt ruột...”

“Chẳng lẽ...” Nói xong, Thôi Lệ Châu lại nhìn về phía cái rương một lần nữa: “Chẳng lẽ... Trong này thật sự có thứ gì quan trọng hay sao?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.