Cuồng Thám

Chương 1054: Chương 1054





DI BẢO CỦA VUA TRỘM

“Mẹ nó!” Triệu Ngọc ở trên giường bị hù dọa, vội dùng cái cốc che thân thể lại, tim đập rộn lên nhìn Thôi Lệ Châu, nói: “Cô... Cô muốn làm gì!? Đừng có làm loạn đấy nhé, tôi là liệt nam mang theo đền thờ trinh tiết đi khắp nơi đó... Không muốn đâu...”

“Mẹ nó!” Thôi Lệ Châu bật đèn điện, trên trán đều là vệt đen: “Trò cũ rích này sắp bị anh chơi hỏng rồi đấy! Sếp, mau, tới giúp một chút!”

“Giúp... Giúp cái gì?” Triệu Ngọc tò mò: “Không phải là dụ tôi giúp cô cởi quần áo đấy chứ? Dù tôi có cận kề cái chết cũng không chịu đâu...”

“Ôi trời...” Thôi Lệ Châu phiền muộn: “Đi nào, đừng đùa nữa, nhanh lên đi! Tôi cho anh xem thứ này!”

Ực...

Triệu Ngọc nuốt ngụm nước bọt, ánh mắt bất giác liếc về bộ ngực của Thôi Lệ Châu.

“Này! Thật là!” Thôi Lệ Châu lập tức che lại: “Được rồi, anh thích thì tới! Nói thật cho anh biết, kho báu mà cha tôi lưu lại đang nằm ở trong phòng này, tôi đã đào gần hết rồi! Nếu như anh không giúp, vậy những đồ tôi lấy được coi như toàn bộ thuộc về tôi!”

“Hả?” Triệu Ngọc phản ứng chậm: “Cái quái gì vậy? Kho báu? A... À... A tôi đi!”

Bỗng nhiên, hắn nhớ tới quẻ “Khôn Đoái” mà hắn mới mở ra, “Khôn” là sự kiện lớn, “Đoái” là của cải, hiện tại Thôi Lệ Châu lại đào được kho báu mà Đào Hương để lại, chẳng lẽ...

Triệu Ngọc bỗng nhiên bật dậy khỏi giường, vội vàng mặc thêm áo khoác, đi theo Thôi Lệ Châu ra khỏi phòng.

À...

Lúc này Triệu Ngọc mới chú ý tới, Thôi Lệ Châu đã thay một bộ quần áo thể thao màu đen, mà ở chỗ cổ còn túa ra một chút mồ hôi, có thể nghĩ, vừa rồi khẳng định cô ta đã làm một vài hoạt động kịch liệt...

“Được rồi cô nhóc này!” Triệu Ngọc lúc này quở trách nói: “Lại có chuyện giấu giếm đấy! Tôi nói này, tại sao cô lại muốn đòi tôi giúp cô xử lý, lôi kéo tôi đi xa cả nghìn cây số đến xem nhà chứ! Nói đi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Rất đơn giản!” Thôi Lệ Châu cười nói: “Trước khi đi, cha tôi đã nói cho tôi biết, ông ấy đã để lại cho tôi vài thứ ở trong hầm rượu của nhà này, nhắc tôi nhớ lấy ra! Không nói với anh là bởi vì tôi muốn tạo niềm vui bất ngờ cho anh! Bằng không, không phải anh không hiểu rõ bản lĩnh của tôi, tôi hoàn toàn có thể hất anh ra rồi làm một mình mà!”

Triệu Ngọc đảo mắt suy nghĩ, đúng là có chuyện như vậy. Nếu như Thôi Lệ Châu thật sự muốn cật lực giấu giếm thì cô ta đã không lôi kéo mình đi cùng. Coi như không chiếm được quyền hạn, thì cái căn nhà này cũng không có khả năng ngăn nổi cô ta!

“Thế nhưng mà...” Triệu Ngọc vẫn cảm thấy là lạ: “Không phải là cha cô đã giấu kho báu ở dưới phần mộ của mẹ cô sao? Tại sao vẫn còn thế?”

“Ối, cha tôi là một người vô cùng tinh tế và tỉ mỉ!” Thôi Lệ Châu dùng vân tay mở cửa hầm rượu, chỉ vào bên trong và nói: “Mọi thứ đều do ông ấy chuẩn bị! Mau tới đây, tôi cảm thấy những thứ kia còn nhiều hơn cả trong mộ đấy!”

“Ồ?” Triệu Ngọc khẽ nhíu mày, nghi hoặc hỏi một câu: “Tiểu Thôi à, cái giác ngộ này của cô... Làm sao còn đến nhanh hơn tôi thế? Cô biết rõ là chỉ cần cô không nói, những bảo bối này lập tức có thể bị cô chiếm làm của riêng, nhưng cô vẫn nói cho tôi biết, thế thì lại phải sung công! Cô... Tôi đúng là không thể hiểu thấu được cô!”

“A!” Thôi Lệ Châu người đầy bụi đất, nói: “Sếp à, không phải là giác ngộ của tôi cao, mà là do anh dạy dỗ quá tốt nha! Năm vụ án lớn chưa giải quyết sắp bị phá hết rồi, sao mà tôi còn có gan giấu anh chứ? Cha tôi chính là ví dụ sống sờ sờ bày ở trước mắt rồi! Nếu so về vàng bạc châu báu, thì chuyện có thể sống cuộc sống của người bình thường mới là điều quan trọng nhất! Tôi không muốn chờ đến sau này tôi già rồi, cũng thê lương giống như cha tôi đâu...”

“Nói hay lắm!” Triệu Ngọc vỗ vào vai của Thôi Lệ Châu, hưng phấn khen: “Tiểu Thôi, có câu nói này của cô, Triệu Ngọc này sẽ bảo vệ cô hết mình! Tôi quyết định, sau khi đào được châu báu, tôi sẽ báo với cấp trên xin lập công cho cô, chẳng những cho cô chuyển sang chính thức mà còn để cô trở thành điều tra viên đặc biệt chính thức, xóa đi vết bẩn trong quá khứ của cô.”

“Mặt khác, nói không chừng còn có thể giúp cô xin được một khoản tiền lương kếch xù đó, giống như lúc tôi tìm được kho báu Kim Phật ấy! Nếu như kho báu này đủ lớn, nói không chừng, ngay cả căn nhà của cô cũng không bị thu hồi đâu!”

“Ha ha, tốt thật!” Thôi Lệ Châu giơ ngón tay cái lên với Triệu Ngọc, trong ánh mắt lại xuất hiện vài tia né tránh, cô ta chỉ vào một chỗ sâu trong hầm rượu, nói: “Vào đi, ở bên trong đó!”

Sau khi bật đèn lên, chỉ thấy hầm rượu rỗng tuếch, dường như không có thứ gì.

“Đây... Chính là chỗ này!” Thôi Lệ Châu chỉ vào một tảng đá ở phía Nam, nói: “Căn cứ vào lời cha tôi nhắc nhở, kho báu được chôn phía dưới tảng đá này!”

Hả?

Triệu Ngọc nhìn thấy tảng đá này đối xứng với tảng đá bên cạnh, chính là thứ dùng để đựng thùng rượu sau này. Thứ này được làm từ đá, vô cùng nặng nề.

“Ừm...” Triệu Ngọc ngẩng đầu nhìn Thôi Lệ Châu một cái, hỏi: “Làm gì vậy? Có phải bởi vì thực sự không nhấc nổi, nên mới đến gọi tôi ra giúp đỡ đúng không? Nếu như cô có thể tự làm, có phải là...”

“Làm ơn đi sếp, đây không phải là phá án có được không?” Thôi Lệ Châu ôm quyền xin giúp đỡ: “Tôi thừa nhận là tôi đang rất rối, tôi còn muốn chuốc thuốc mê anh đấy, được chưa?”

“Cái cô nhóc này!” Triệu Ngọc vén tay áo lên, hai tay gồng lên, tảng đá nặng nề kia liền bị hắn đẩy qua một bên.

“Oa, thật là lợi hại!” Thôi Lệ Châu vỗ tay, sau đó cúi người giúp Triệu Ngọc, cuối cùng cũng dịch chuyển được tảng đá kia.

“Nào, sếp, tiếp theo đều nghe theo anh cả!” Nói xong, Thôi Lệ Châu liền đưa cho Triệu Ngọc một cái búa to, ra hiệu hắn phá sàn nhà!

“Chờ... Chờ một chút...”

Trong thời khắc mấu chốt, Triệu Ngọc chợt nhớ tới lần đào kho báu của Đào Hương. Thế là, hắn lập tức sử dụng một cái máy thăm dò kim loại, quét xuống mặt đất.

Kết quả, máy quét vừa mới tiếp xúc thì lập tức vang lên tiếng tích tích!

Wow!

Thật sự có đồ sao!?

Triệu Ngọc trừng to mắt, chỉ cảm thấy tim đập rộn lên, vô cùng hưng phấn.

Ông được đấy vua trộm Đào Hương, vốn cho rằng kho báu được phát hiện ở dưới phần mộ của Đỗ Mạn Đình chính là toàn bộ của ông rồi! Không ngờ được, đúng là không ngờ, ông vẫn còn nữa sao!?

Hừ!

Phì! Phì!

Triệu Ngọc cầm búa trong tay, trong lòng tự nhủ, hiện tại tôi lại muốn xem xem, rốt cuộc ông đã giấu đồ tốt gì ở chỗ này!?

Triệu Ngọc nâng búa lên, nện mạnh xuống sàn nhà, sàn nhà lập tức vỡ ra như băng tan!

Đùng!

Ai ngờ, chỉ vẻn vẹn đến búa thứ hai, sàn nhà bất ngờ bị sập, lộ ra một cái hố lớn.

Triệu Ngọc nhanh chóng đặt cây búa xuống để xem xét, nhưng phía dưới đã bị đào rỗng, hắn cùng với Thôi Lệ Châu gỡ hết gạch trên sàn nhà ra, một lỗ rách hình chữ nhật bất ngờ hiện ra.

“Cái rương!” Thôi Lệ Châu mở đèn pin trên điện thoại di động rồi soi xuống phía dưới, hưng phấn hô lên: “Là một cái rương!”

“Nào! Tránh ra!” Triệu Ngọc còn hưng phấn hơn cả Thôi Lệ Châu, nhanh chóng nằm rạp xuống mặt đất, luồn cánh tay vào, nhanh chóng lấy được một chiếc rương da có kiểu dáng cổ xưa lên.

Nhưng mà trong quá trình xách cái rương lên, Triệu Ngọc lại cảm thấy là lạ, mặc dù cái rương này có chút nặng nề, nhưng lại không nặng như trong tưởng tượng, dường như không cần dùng quá nhiều sức lực để ôm ra. Theo lý thuyết, nếu như bên trong chứa vàng bạc châu báu thì cân nặng đâu nhẹ thế này?

Chậc chậc...

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc không khỏi càng thêm hiếu kỳ, rốt cuộc bên trong chiếc rương này đang chứa thứ gì?

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.