Hai ngày sau đó, tại khu đô thị Hưng Long, khu biệt thự quốc tế Long Vũ.
Ở trong khu này đều là biệt thự có giá trị không nhỏ, những người ở đây hầu hết đều là các ông chủ lớn người nước ngoài đến thủ đô kinh doanh.
Ba giờ chiều, Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu đi xe taxi, xuất hiện ở trước cửa khu biệt thự. Triệu Ngọc thì hầu như không có hành lý gì, chỉ có Thôi Lệ Châu xách theo một cái rương hành lý màu đỏ.
“Sếp à, hai anh em chúng ta có phải hơi ngốc rồi không?” Thôi Lệ Châu vừa lôi kéo hành lý, vừa lải nhải với Triệu Ngọc: “Đi như thế nào, xuống ở đâu đây?”
“Đúng vậy, tháng Giêng còn chưa hết, hẳn là tuyết rơi mới đúng chứ?” Triệu Ngọc quan sát bầu trời với vẻ lo lắng, mặc dù mưa nhưng không có cảm giác quá mức rét lạnh.
Trong mưa, hai người gấp gáp chạy tới chỗ gác cổng khu biệt thự. Sau khi nói rõ ý định với bảo vệ, bảo vệ liền để hai người bọn họ chờ ở cửa ra vào.
“Úi, cha tôi đúng thật là có mắt nhìn...” Thôi Lệ Châu nhìn biệt thự và vườn hoa xanh um tươi tốt, thở dài nói: “Trước kia, tôi còn từng oán trách ông ấy đấy! Cả một đời làm vua trộm, chẳng lẽ một chút cơ nghiệp mà cũng không để lại sao? Không ngờ, ông ấy đã sớm nghĩ đến rồi! Chỉ tiếc là... Ài!” Cô ta thở dài, đẩy Triệu Ngọc: “Sếp à, chuyện của chúng ta, anh có nói cho chị Miêu không?”
Triệu Ngọc gật đầu.
“Hừ, có thể nhìn ra kiểu dính bạn gái của anh rồi, miệng làm sao có thể nhanh nhảu đến vậy chứ!” Thôi Lệ Châu mất hứng quệt miệng, sau đó lại nắm cả cánh tay của Triệu Ngọc, làm nũng nói: “Sếp à, nếu đã như vậy thì anh thử nài nỉ chị Miêu, nể tôi đã chủ động khai rõ như vậy, đừng báo lên trên có được hay không? Tôi nghe nói... Căn nhà này hiện tại đã hơn trăm triệu đấy... Tôi rất muốn làm một phú bà! Hay là... tôi phân cho anh một nửa cũng được mà!”
“Thôi thôi thôi... Đừng có giở trò nữa!” Triệu Ngọc đẩy ra: “Lệ Châu à, tôi đã nói với cô như thế nào? Nên là của cô thì chính là của cô, không nên là của cô, thì sẽ không bao giờ là của cô cả! Hiện tại, chúng ta là người chính trực, cho nên nhất định phải dựa theo quy tắc mà xử lý!”
“Dừng lại!” Thôi Lệ Châu quệt miệng một lần nữa: “Anh đã làm con rể rùa vàng rồi, để tôi làm phú bà không được sao? Một ngày cũng được mà!”
“Cô...” Triệu Ngọc nhíu mày, ngược lại nói: “Nhưng lần này, cô làm rất đúng. Nếu như chuyện lớn như vậy mà cô không nói cho tôi biết thì phiền toái rồi!”
“Nói nhảm!” Thôi Lệ Châu khoanh hai tay lại: “Hiện giờ, anh là thần thám đó, nào có chuyện tôi dám giấu giếm anh?”
“Nói đúng lắm, thái độ đoan chính, có tiền đồ!” Triệu Ngọc hài lòng gật đầu: “Yên tâm, trước mắt, chuyện này vẫn chưa phải là ‘ván đã đóng thuyền’, tôi sẽ giúp cô tranh thủ hết sức! Nói không chừng... sẽ có cơ may đó!”
“Ồ? Thật sao?” Hai con mắt của Thôi Lệ Châu tỏa sáng.
“Đúng thế!” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Nếu như chúng ta chia tám hai, tôi chiếm tám phần, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ xem sao!”
“Hừ, đúng là miệng chó không thể mọc được ngà voi mà...” Thôi Lệ Châu khinh bỉ.
Chính lúc này, một chiếc xe điện bảo vệ môi trường đi từ trong khu biệt thự ra, một người đàn ông mặc bộ vest bước từ trên xe xuống.
“Xin chào, xin chào...” Người này nhìn thấy Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu, lập tức tiến lên bắt tay, vô cùng khách sáo giới thiệu: “Tôi là Tiểu Lý thuộc bộ phận phát triển hạng mục của công ty quốc tế Long Vũ, trước đó, chúng ta đã từng nói chuyện điện thoại rồi!”
“Xin chào quản lý Lý!” Thôi Lệ Châu cũng thân thiện lên tiếng chào.
“Ối, hôm nay, cuối cùng cũng đợi được hai người rồi! Khu chúng tôi đã xây dựng được hơn bảy năm, duy chỉ có biệt thự số 36 này là còn chưa xác thực quyền sở hữu, hiện giờ tốt quá, căn nhà cuối cùng cũng tìm được chủ nhân của nó rồi, ha ha...”
Nói xong, anh ta cẩn thận quan sát Thôi Lệ Châu rồi hỏi: “Xin hỏi vị này một chút, cô chính là Thôi Lệ Châu à?”
Thôi Lệ Châu gật đầu, không nhịn được nữa, vội vã hỏi một câu: “Căn nhà này... thật sự có thể thuộc quyền sở hữu của tôi một cách hợp pháp sao? Ngoài mật mã ra, tôi không còn bằng chứng nào cả!”
“Ha ha! Bản thân cô chính là bằng chứng rồi! Chờ một chút nữa là cô sẽ biết, đến đây...” Anh ta chỉ về phía xe điện rồi nói: “Mời hai vị đi theo tôi!”
Nhìn người nọ ra hiệu, Triệu Ngọc cùng Thôi Lệ Châu cũng không do dự, xách hành lý lên xe điện, đi vào phía trong khu biệt thự...
Hóa ra, căn biệt thự số 36 này chính là di chúc cuối cùng mà Đào Hương để lại cho Thôi Lệ Châu.
Đào Hương nói với Thôi Lệ Châu rằng trước khi đầu chưa bị thương nặng, ông ta đã chuẩn bị tốt cho tương lai của hai cha con, mua một căn biệt thự sang trọng tại vùng ngoại thành của thủ đô.
Bởi vì quốc tế Long Vũ phát triển dựa vào việc phục vụ cho kinh doanh ở nước ngoài, Đào Hương liền lợi dụng con đường tiêu thụ đặc thù này, đem tiền ra nước ngoài rửa đi, sau đó lại ủy thác một tập đoàn nước ngoài mua. Còn nữa, Đào Hương lấy danh nghĩa của Thôi Lệ Châu để mua sắm căn nhà, cho nên nhìn vào mặt ngoài thì Thôi Lệ Châu chính là chủ nhân hợp pháp của ngôi biệt thự!
Sau khi đem bí mật này nói cho Triệu Ngọc biết, Triệu Ngọc liền liên hệ với người phụ trách khu biệt thự, không ngờ đúng là sự thật!
Thế là, sau khi xử lý ổn thỏa tang sự cho Đào Hương, hai người bọn họ liền hẹn nhau đi tới thủ đô để xác nhận căn biệt thự này.
Căn cứ vào tư liệu giới thiệu, Đào Hương mua căn biệt thự ba tầng, diện tích chiếm đến 400 mét vuông, có gara có vườn hoa có bể bơi, dựa theo giá thị trường hiện giờ mà tính, thật sự hơn trăm triệu!
Mà bảy năm trước, giá cả mà Đào Hương mua căn biệt thự này lại chỉ vẻn vẹn chục triệu mà thôi.
“Cô Thôi Lệ Châu.” Quản lý Lý ở trước bàn làm việc của phòng hạng mục biệt thự nói với Thôi Lệ Châu: “Mật mã, vân tay, còn có giấy chứng nhận của cô, tất cả đều đúng tiêu chuẩn, chúng tôi đã xác minh với tập đoàn nước ngoài mà mọi người đã ủy thác năm đó, cô chỉ cần bổ sung thêm mấy phần tư liệu, giao chi phí quản lý mấy năm qua là có thể chính thức vào ở! Tôi tạm thời đại diện cho công ty của chúng tôi, biểu thị sự hoan nghênh đối với cô!”
Ai ngờ, sau khi nghe được lời hoan nghênh của quản lý Lý, Thôi Lệ Châu không để lộ một chút hưng phấn nào, ngược lại còn cúi thấp đầu ỉu xìu.
Rất rõ ràng rằng cô nhóc này đã hối hận rồi. Cô ta đang suy nghĩ, nếu như không nói về di chúc thứ ba của Đào Hương cho Triệu Ngọc thì tốt rồi, vậy thì hiện tại mình đã làm phú bà trăm triệu!
Cô ta vô cùng rõ ràng, mặc dù tài liệu của biệt thự mặt ngoài thì hợp pháp, nhưng tiền mà Đào Hương mang đi mua sắm đều là tiền mà ông ta trộm được. Cho nên, nhà này tuy tốt nhưng đã xác định sẵn là không có duyên với cô ta!
“Quản lý Lý...” Thôi Lệ Châu ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy hôm nay chúng tôi có thể xem nhà chứ?”
“Đương nhiên là có thể rồi.” Quản lý Lý vội vàng trả lời: “Để tôi dẫn cô đi! Mặc dù bảy năm qua không có ai vào ở, nhưng công ty của chúng tôi vẫn luôn phái người dọn dẹp, căn nhà trông như mới vậy! Đêm nay, hai người ở lại cũng không thành vấn đề! Đi nào...”
“Ừm...” Triệu Ngọc vốn định giải thích một chút, nhưng lại lười nói.
“Oa, có nhân tính đến vậy sao...” Thôi Lệ Châu líu lưỡi: “Vậy... Phí quản lý nhiều năm như vậy, chắc cũng không ít đâu nhỉ?”
“Không nhiều, không nhiều, tôi đã tính toán rồi, chỉ tầm hai trăm năm mươi nghìn mà thôi!” Quản lý Lý vừa dẫn đường, vừa tươi cười trả lời: “Đương nhiên, ngoài phí quản lý ra, còn phải nộp một vài phí tổn khác, ví dụ như các phương diện sửa chữa công trình, cộng lại cũng không quá năm trăm nghìn, cô yên tâm đi!”
Ực ực...
Thôi Lệ Châu nuốt ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn về phía Triệu Ngọc đã trở nên vô cùng phức tạp...
...
Mấy phút sau, quản lý Lý dùng xe điện bảo vệ môi trường chở Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu tới biệt thự số 36.
Bóng cây xanh râm mát vờn quanh bên ngoài biệt thự, dưới cơn mưa nhỏ lại lộ ra vẻ trong trẻo. Tiến vào bên trong căn biệt thự, khung cảnh lại càng thanh nhã hợp lòng người, vô cùng xinh đẹp.
Biệt thự có lối kiến trúc kiểu dáng châu Âu điển hình, trông vô cùng có khí chất cao cấp.
Trong vườn có hoa tươi nở rộ, ngăn nắp xinh đẹp, làm lòng người xao xuyến.
Sau đó, quản lý Lý mở cửa lớn ra, dẫn bọn họ tiến vào bên trong các phòng tham quan, đồng thời giới thiệu kỹ càng cho bọn họ.
.
Bên trong nhà cũng được trang hoàng rất tuyệt, biểu lộ rõ vẻ xa hoa. Hai người thấy cảnh đẹp ý vui, không ngừng tán thưởng.
“Hai vị!” Sau khi giới thiệu tất cả xong xuôi, quản lý Lý khách sáo nói: “Tôi tạm thời giao cho cô Thôi Lệ Châu quyền sử dụng, trong ba ngày này, cô chỉ cần vân tay là có thể mở khóa. Đợi đến khi cô hoàn thành đủ thủ tục, tôi sẽ mở tất cả quyền hạn cho cô.”
“Cảm ơn...” Thôi Lệ Châu nhìn đăm đăm vào căn phòng, mờ mịt gật đầu.
“A đúng rồi!” Trước khi đi, quản lý Lý lại nói: “Bởi vì vẫn luôn có người giữ gìn nên tất cả công trình nơi này đều có thể sử dụng bình thường, nếu như mọi người muốn dùng cơm trong nhà thì chỉ cần đi mua củi gạo dầu muối là được. Nếu như muốn đi ra bên ngoài ăn, trong khu biệt thự có các nhà hàng cao cấp, có thể đặt thức ăn, cũng có thể chọn món ăn, tôi xin nhắc nhở thiện ý một chút, đồ ăn Pháp ở đó đều được làm dựa theo cá nhân đặt trước, hàng đầu toàn thủ đô đấy, mọi người có thể đi nếm thử...”
Chờ đến khi quản lý Lý giới thiệu xong và rời đi, Thôi Lệ Châu đã gần như sắp khóc, cô ta nũng nịu kéo cánh tay của Triệu Ngọc, giọng nói ỏn ẻn: “Sếp à, thích quá đi mất! Hay là... Chia hai tám thì chia hai tám vậy...”