Cuồng Thám

Chương 1051: Chương 1051





BA BỨC DI CHÚC

Hai ngày sau, tại thành phố Bách Linh của tỉnh Nam Giang.

Thời tiết ở Nam Giang, sương mù tung bay trong không khí giống như mưa nhỏ, cho dù có che ô nhưng hơi nước vẫn có thể làm ướt nhẹp quần áo.

Tại nghĩa địa hoang vu ở vùng ngoại ô phía Bắc của thành phố, một tang lễ thê lương đang được cử hành. Sở dĩ thê lương là bởi vì nghi thức tang lễ vô cùng đơn giản, không có thổi kèn đàn hát, cũng không đốt pháo, ngay cả khách khứa đưa tang mà một người cũng không có.

Đương nhiên, thực tế thì không phải là một người cũng không có, bởi vì Triệu Ngọc đang mặc một bộ đồ đen đứng trước mộ phần. Chỉ là có điều, quan hệ giữa hắn và người chết lại rất khó định nghĩa được. Bởi vì người chết chính là tội phạm mà Triệu Ngọc bắt được - vua trộm Đào Hương!

Trước khi đi phá án vụ Ô Phương Phương bị giết, Triệu Ngọc có nhận được thông tin Đào Hương đang gặp cơn nguy kịch. Chính bởi vì muốn chăm sóc Đào Hương nên Thôi Lệ Châu mới không tham gia một loạt công việc phá án sau đó.

Bệnh tình của Đào Hương chuyển biến xấu, trong kỳ nghỉ Tết đã phải trải qua hai cuộc phẫu thuật, mặc dù bác sĩ đã dốc hết toàn lực, nhưng Đào Hương vẫn qua đời vào buổi chiều hôm trước.

Vua trộm số một, không ngờ lại qua đời thế này!

Điều khiến Triệu Ngọc hơi lúng túng chính là, khi Thôi Lệ Châu nói với Triệu Ngọc rằng Đào Hương đã đi rồi, Triệu Ngọc đã giật nảy mình! Hắn còn tưởng rằng “Đào Hương đi rồi” có nghĩa là chuồn mất, cho rằng vua trộm này lại thừa cơ chạy trốn!

Về sau nghe thấy Thôi Lệ Châu khóc vô cùng thương tâm, hắn mới hiểu được, hóa ra “Đào Hương đi rồi”, tức là vĩnh viễn cũng không về được nữa.

Trùng hợp là ngay lúc Triệu Ngọc nhận được tin tức, quẻ “Càn Ly” mà hắn mở được ngày đó cũng kết thúc. Hắn đạt được độ hoàn thành là 230% và được thưởng vài món đạo cụ.

Kể từ đó, Triệu Ngọc không thể không dời lực chú ý tới Đào Hương, Đào Hương đã chết, quẻ văn lập tức kết thúc, chẳng lẽ... chữ “Ly” bên trong quẻ “Càn Ly” ám ý chỉ đến ông ta sao?

Thế nhưng mà...

Quan hệ giữa mình và Đào Hương chỉ có thể nói là quan hệ giữa cảnh sát và kẻ trộm, quẻ “Ly” này dường như có chút ý vị sâu xa nhỉ?

Thế là Triệu Ngọc bắt đầu nghi ngờ, đã có quẻ “Càn” làm bạn, Đào Hương chết như vậy, có lẽ còn có thâm ý nào khác?

Đương nhiên, dù nói như thế nào đi nữa, nể mặt mũi của Thôi Lệ Châu, hắn vẫn phải tự mình đến Bách Linh một chuyến, đưa tiễn vị vua trộm này.

Giờ phút này, nhìn nghi thức nhập táng đơn giản trước mắt, Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng thổn thức thay Đào Hương. Không có người thân, không có con cái, không có bạn bè, cũng không biết thân thế mình như thế nào, đến cuối cùng, thậm chí còn tinh thần rối loạn, cho dù ông ta có tuyệt kỹ, cho dù ông ta đã trộm được nhiều tiền bạc châu báu như vậy, nhưng khi ngoảnh đầu lại, cũng chỉ đều là một trận mây khói thoáng qua...

Cả đời này của ông ta, điều duy nhất có thể xem như an ủi chính là trời xui đất khiến nuôi dưỡng một đứa con gái là Thôi Lệ Châu, mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng Thôi Lệ Châu lại là người gần gũi duy nhất của Đào Hương! Sau khi ông ta bị tinh thần rối loạn, nếu không phải có Thôi Lệ Châu tỉ mỉ chăm sóc thì chỉ sợ đã sớm chịu không nổi.

Cũng may có người con gái này, Đào Hương mới tránh khỏi một vài chuyện đáng tiếc.

Thôi Lệ Châu phải rất nhiều thủ tục, cuối cùng Đào Hương mới được an táng bên cạnh phần mộ của mẹ ruột cô ta là Đỗ Mạn Đình cùng cha ruột là Thôi Phương Vũ.

Kể từ đó, Đào Hương có thể an nghỉ cùng một chỗ với sư đệ và sư muội của ông ta. Sinh đương phục lai quy, tử đương trường tương phủ*, bởi vì thân phận không thể lộ ra ngoài ánh sáng nên khi còn sống, Đào Hương không có cách nào gặp được sư đệ sư muội của mình, chỉ có thể đến âm phủ tụ họp, mới có thể hóa giải được chấp niệm, đây cũng là một loại an ủi...

* Bài thơ “Biệt thi kỳ 2” của Tô Vũ, dịch nghĩa: “Nếu còn sống ắt sẽ gặp lại nhau/Nếu chết sẽ còn nhớ nhau mãi”.

Các nhân viên hỗ trợ hạ táng tại hiện trường đều là do Thôi Lệ Châu bỏ tiền thuê tới. Thấy mưa rơi lớn dần, bọn họ tăng thêm tốc độ, hoàn thành nhiệm vụ đưa quan tài của Đào Hương hạ huyệt, sau đó nhanh chóng lấp đất.

“Hu hu hu...” Nhìn thấy cha mình xuống mồ, Thôi Lệ Châu - người duy nhất mặc đồ tang nghẹn ngào khóc rống, cả người run rẩy: “Cha... Hu hu... Cha... Hu hu... Cha đi rồi... Con... Sau này con sẽ không còn người thân nữa! Hu hu...”

Nỗi đau tận đáy lòng, Thôi Lệ Châu bất lực quỳ gối xuống vũng bùn dưới mặt đất!

Triệu Ngọc thấy thế, mau chóng tới đỡ, vừa đỡ vừa an ủi: “Lệ Châu, đừng khóc nữa, cô còn có người thân mà! Chúng tôi đều là người thân của cô!!”

“Hu hu...”

Nghe thấy Triệu Ngọc an ủi, Thôi Lệ Châu khóc càng hăng, gào khóc, bi thương tuyệt vọng...

Trên trời dường như có cảm ứng, mưa càng rơi xuống càng to...

...

Buổi chiều ngày đó, sau khi Triệu Ngọc trợ giúp Thôi Lệ Châu xử lý công việc tang lễ ổn thỏa, hai người tới một nhà hàng Tây yên tĩnh ở nơi đó dùng cơm.

Thôi Lệ Châu mặc một bộ quần áo màu đen, còn trạng thái tinh thần đã dần trở nên tốt đẹp. Có điều, không biết là do cô ta vẫn chưa thực sự lấy lại tinh thần từ trong nỗi bi ai, hay là mưa bên ngoài rơi xuống ngày càng to, từ đầu đến cuối, hai tay cô ta vẫn luôn cầm một chén nước ấm, thân thể còn hơi run rẩy.

“Ừm... Vẫn nên ăn gì đi đã!” Triệu Ngọc chỉ vào miếng bò bít tết trên bàn: “Nhân lúc còn nóng thì hãy ăn đi, không thì nó sẽ lạnh mất!”

Thôi Lệ Châu thở dài, cầm dao nĩa lên, nhưng vẫn không thấy đói bụng.

“Lệ Châu à, mọi thứ đều qua rồi, cô nên nhìn về phía trước đi!” Triệu Ngọc thực sự không biết nên khuyên bảo như thế nào, suy nghĩ hồi lâu mới nói ra được một câu như vậy.

“Cảm ơn... Cảm ơn anh!” Khóe mắt Thôi Lệ Châu vẫn còn đỏ: “Nếu như không có anh, tôi cũng không biết nên làm gì nữa.”

“Đừng nói như vậy, chúng ta đều là người một nhà mà.” Triệu Ngọc nói: “Tôi nghĩ, cha cô mà biết cô làm điều tra viên đặc biệt, hẳn là sẽ vô cùng vui mừng đấy!”

“Ừm... Phải!” Thôi Lệ Châu nhấp một ngụm nước nóng, chậm rãi nói: “Khi ông ấy biết được, đúng là ông ấy vô cùng vui mừng, hơn nữa, ông ấy còn muốn gặp mặt cảm ơn anh đó! Chỉ tiếc là...”



“Ồ?” Triệu Ngọc lập tức nghe ra vấn đề, vội vàng hỏi: “Ý của cô là Đào Hương... Ông ấy...”

“Đúng vậy!” Thôi Lệ Châu gật gật đầu: “Trước khi cha tôi đi, có mười mấy phút ngắn ngủi, ông ấy đột nhiên tỉnh táo lại, ông ấy nhớ lại tất cả mọi chuyện trước kia! Cái gì cũng nhớ hết! Lúc ấy, tôi còn rất vui vẻ, thật không ngờ, hóa ra đó chính là hồi quang phản chiếu* mà mọi người thường nói đến...”

* Hồi quang phản chiếu: hay còn gọi là sự minh mẫn cuối cùng, lời tạm biệt cuối cùng. Là một thuật ngữ Phật giáo, là hiện tượng hồi phục trở lại mạnh khỏe đột ngột xảy ra đối với người lẫn sự vật trước khi kết thúc hoạt động trao đổi chất để tồn tại.

“À... Không ngờ... là như vậy...” Triệu Ngọc cảm thấy hơi bất ngờ, hắn ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Vậy... Ông ta có nhắc đến chuyện Lý Phi hay không, còn có viên đá quý và vụ án thi thể nữ không đầu nữa?”

Triệu Ngọc hỏi như vậy, đơn giản là lo lắng lời khai của Lý Phi phải chăng có gì không đúng.

“Có nói, nhưng chỉ nhắc đến một chút xíu...” Thôi Lệ Châu lắc đầu nói: “Không nhắc đến vụ thi thể nữ không đầu, nhưng mà nhắc đến Lý Phi, cũng nói đến viên đá quý, nói rằng viên đá quý ở trong tay Lý Phi! Nhưng mà lúc ấy, ông ấy nói chuyện rất chậm, rất tốn sức, tôi không hỏi rõ... Xin... Xin lỗi anh...”

“Không sao đâu!” Triệu Ngọc cắt gọn bò bít tết, đưa tới bàn ăn của Thôi Lệ Châu: “Đã không còn quan trọng nữa rồi!”

“Ừm... Có điều...” Lúc này, Thôi Lệ Châu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, muốn nói lại thôi, có vẻ khó xử.

“Ồ? Sao vậy?” Sức quan sát của Triệu Ngọc rất tốt, hắn lập tức ý thức được nhất định là có chuyện gì đó.

“Ừm... Cha tôi... Cha tôi ông ấy...” Thôi Lệ Châu lại cúi đầu xuống, suy nghĩ mấy giây, lúc này mới quyết tâm nói: “Trước khi đi, cha tôi để lại cho tôi ba bức di chúc! Ài...”

Cái gì?

Ba bức di chúc!?

Triệu Ngọc nhíu máy, bên trong ánh mắt cũng lộ ra một chút hưng phấn.

“Bức di chúc thứ nhất, hiển nhiên đã không còn quan trọng rồi!” Thôi Lệ Châu nói: “Ông ấy nói cho tôi biết vị trí kho báu của ông ấy, nói tất cả những báu vật mà ông ấy trộm được đều được chôn dưới phần mộ của Đỗ Mạn Đình, ông ấy muốn tôi đi đào. Còn nữa, ông ấy cũng chính miệng thừa nhận Đỗ Mạn Đình là mẹ ruột của tôi, Thôi Phương Vũ là cha ruột của tôi!”

“À...” Triệu Ngọc gật đầu, bức di chúc này, đúng thật là bọn họ đã biết từ lâu.

“Bức thứ hai... Ài...” Thôi Lệ Châu ngừng một chút, rồi mới lên tiếng: “Thật ra, bức này không phải là di chúc, mà là một việc mà ông ấy giao cho tôi, giống như một loại sám hối vậy! Ông ấy nói ông ấy đã từng... giết một người!”

“Hả? Giết người?” Triệu Ngọc bất ngờ: “Đào Hương từng giết người sao? Ai vậy?”

“Chính là sư phụ của ông ấy!” Thôi Lệ Châu như trút được gánh nặng, nói: “Năm đó, Lý Phi và mẹ ruột của tôi Đỗ Mạn Đình đã lỡ tay giết chết sư nương của bọn họ! Sau đó, sư phụ của bọn họ cứ muốn tìm bằng được Lý Phi để báo thù, mà lúc này, Đỗ Mạn Đình bỗng nhiên thừa nhận rằng kẻ giết người không phải là Lý Phi, mà là bà ấy!”

“Sau đó, Đào Hương vì không muốn Đỗ Mạn Đình bị phạt nên đã siết cổ sư phụ của ông ấy đến chết ngay tại chỗ!” Thôi Lệ Châu kể: “Về sau, bởi vì anh cả Lý Phi không ở đó nên có chuyện gì đều do Đào Hương xử lý, lúc ấy, Đào Hương mới nói dối với bên ngoài là sư phụ và sư nương đều bạo bệnh mà chết, phải vội vàng hạ táng bọn họ!”

“À...” Triệu Ngọc gật đầu: “Không ngờ, phía sau vụ án thi thể nữ không đầu lại còn có nhiều bí mật không muốn người khác biết như vậy! Thật là... Thật là...” Nói đến đây, Triệu Ngọc bỗng nhiên cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, vội vàng hỏi: “Vậy thì... Di chúc thứ ba thì sao? Bức di chúc cuối cùng... là cái gì!?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.