Nghĩa trang liệt sĩ thành phố Thường Minh thuộc tỉnh Ký Châu.
Mười giờ sáng, một tang lễ được cử hành tại đây. Thông qua nhiều lần xin phép với Tổng cục Hình sự, phía chính phủ địa phương đã phê chuẩn cho tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt Ô Phương Phương được chôn tại nghĩa trang này, bên cạnh mộ Thạch Hải.
Như vậy cặp vợ chồng anh hùng này cuối cùng cũng có thể an nghỉ bên nhau, mang đến không ít niềm vui cho mọi người. Mặc dù câu chuyện của Ô Phương Phương không xúc động lòng người như Thạch Hải, nhưng những cống hiến của cô tại tổ điều tra đặc biệt trong nhiều năm qua rất xuất sắc đã quá rõ ràng.
Tại hiện trường tang lễ, Tổng cục Hình sự đã tổ chức buổi lễ truy điệu long trọng cho cô, lãnh đạo Tổng cục Hình sự cũng đã đích thân soạn điếu văn, trầm ngâm thương xót.
Đứng trong đám người này Triệu Ngọc nhất thời có hơi ngẩn ngơ, phảng phất thời gian như quay trở lại buổi tang lễ của đội trưởng Khúc Bình đã hy sinh, lại thấy được sự bi thương của hai người con của Khúc Bình, cảm nhận được sự đau buồn trên chốn nhân gian.
Mặc dù hai người cảnh sát hình sự này có tính cách khác nhau, nhưng họ đều là các đồng chí làm việc cẩn trọng, hết lòng vì đất nước, việc họ ra đi quá sớm vẫn khiến người ta cảm thấy thổn thức cảm thán.
Ài!
Triệu Ngọc không khỏi thở dài, trong lúc cùng sở trưởng Tiêu kính tặng hoa tươi, Triệu Ngọc lại nghĩ tới cảnh Ô Phương Phương uống say trong tiệm cơm ở thành phố Bách Linh! Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy người phụ nữ này say rượu nóng nảy, khiến người ta cảm thấy chán ghét, nhưng mình lại chưa bao giờ hiểu được nội tâm của cô ta trống rỗng đau đớn đến mức độ nào!
Mỗi lần nghĩ đến đây, hắn lại cảm thấy hối hận vì những hành động mà mình đã từng làm với cô ta tại Tấn Bình. Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, nếu như lúc ấy hắn có thể hiểu được câu chuyện của Ô Phương Phương thì có lẽ hắn sẽ không hành động kịch liệt như vậy!
Lần này, Triệu Ngọc cố tình đi theo sở trưởng Tiêu Quốc Phượng đến tham gia tang lễ của Ô Phương Phương. Bởi vì Miêu Anh và các tổ viên còn lại đang căng thẳng xử lý vụ án của Trình Lăng Phi, cho nên chỉ có thể để một mình Triệu Ngọc đến đại diện cho mọi người.
“Ừm...” Nhìn vào lăng mộ của Ô Phương Phương, Triệu Ngọc nhỏ giọng hỏi sở trưởng Tiêu: “Mặc dù nói được chôn ở nghĩa trang liệt sĩ là một vinh dự vô cùng lớn, nhưng mà... không được chôn ở mộ tổ tiên nhà mình, cha mẹ của đội trưởng Ô có đồng ý không?”
“Đây đều là ý của cha mẹ cô ấy!” Sở trưởng Tiêu trả lời: “Họ nói khi Ô Phương Phương còn sống đã từng nói với bọn họ, nếu không thể chôn cùng anh Thạch Hải mà cô ấy yêu thương sẽ là sự tiếc nuối trong suốt cuộc đời của mình. Cho nên...”
Ài...
Thì ra là thế, Triệu Ngọc yên lặng gật đầu, cảm thấy càng khâm phục đối với sự cố chấp của Ô Phương Phương.
“Tổ trưởng Triệu...”
Lúc này, bên cạnh có vài nhân viên cảnh sát bước tới chào hỏi Triệu Ngọc. Triệu Ngọc giương mắt nhìn, cảm thấy thân thuộc với hai người đứng phía trước nhất, một người là Lưu Chiêm Binh, một người là Hứa Hải.
Từ đó hắn có thể phán đoán được những nhân viên cảnh sát này chắc đều là thuộc hạ cũ của Ô Phương Phương.
“Tổ trưởng Triệu!” Lưu Chiêm Binh bắt tay với Triệu Ngọc kích động nói: “Lần này thật sự rất cảm ơn anh! Nếu không có anh, đội trưởng Ô của chúng tôi... Ài...”
“Ừm...” Triệu Ngọc không hiểu lắm.
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Hứa Hải lau nước mắt, gật đầu nói: “Sau khi tôi nhìn thấy tấm ảnh của chị Phương với Khương Khoa, đầu tôi gần như sắp nổ tung! Đó chính là đạo tặc Khương Khoa! Chị Phương lại hy sinh rồi, lỡ như chuyện không được giải thích rõ ràng, vậy thì thật sự rất phiền toái!”
À...
Giờ Triệu Ngọc mới hiểu được vì sao bọn họ lại nói cảm ơn với mình.
“May mà có tổ trưởng Triệu.” Lưu Chiêm Binh tiếp tục nói: “Nếu không phải nhờ anh xoay chuyển tình thế, điều tra rõ ràng sự thật, thì danh dự của chị Phương chúng tôi coi như bị hủy hoại, chẳng những bị nghi ngờ có cấu kết với đạo tặc, hơn nữa còn bại hoại sự trong sạch của chị ấy!”
Trong lúc nói chuyện, vài nhân viên đều bắt tay với Triệu Ngọc.
“Bằng không...” Hứa Hải nói: “Chị Phương của chúng tôi cũng không thể nào được chôn ở nghĩa trang liệt sĩ bên cạnh anh Thạch Hải, tất cả những chuyện này đều nhờ vào công lao của tổ trưởng Triệu!”
“Tổ trưởng Triệu!” Lúc này, một trong các đồng chí nói: “Đại ân này chúng tôi không thể trả hết, sau này nếu như anh có chuyện gì cần anh em chúng tôi giúp thì cứ việc mở miệng, chúng tôi bảo đảm sẽ không từ chối!”
Nói xong, bọn họ cùng nhau cúi đầu thể hiện sự cảm ơn với Triệu Ngọc.
“Đừng... Đừng đừng đừng...” Triệu Ngọc vội vàng khoát tay, trong trường hợp này mà cúi đầu như vậy, sao lại có cảm giác khiếp sợ? Không hợp thời cho lắm?
“Triệu Ngọc tôi xin nhận ý tốt của các cậu!” Triệu Ngọc vội vàng khuyên nhủ: “Sau này chúng ta sẽ còn gặp nhau mà, còn gặp nhau!”
“Đúng vậy!” Lúc này, may mà sở trưởng Tiêu biết ăn nói, gật đầu nói: “Sau này, mọi người phải truyền lại tác phong làm việc ưu tú của tổ trưởng Ô Phương Phương cho thế hệ sau, nghiêm túc phá án, không thẹn với lương tâm, như vậy mới là sự tưởng niệm tốt nhất dành cho cô ấy!”
“Vâng vâng vâng...”
Đám người nhao nhao gật đầu, nếu như không phải đang trong tang lễ, chắc là bọn họ đã không kìm lòng mà vỗ tay. Triệu Ngọc cũng cảm thấy như được an ủi, mặc dù là chó ngáp phải ruồi, nhưng bản thân đã điều tra ra chân tướng, vẫn là biến tướng giúp cho Ô Phương Phương.
“Tổ trưởng Triệu...” Lúc này, Lưu Chiêm Binh đi đến trước mặt Triệu Ngọc, nhỏ giọng nói: “Thật ra... Vào trước đó rất lâu, tổ trưởng Ô đã từng phái chúng tôi đi điều tra Trình Lăng Phi!”
“Ồ? Thật sao?” Triệu Ngọc ngạc nhiên,
“Phải!” Lưu Chiêm Binh nói: “Việc này đã xảy ra nhiều năm trước rồi, đều tiến hành trong bí mật cả, chị Phương chủ yếu muốn điều tra xem cô ta có hành vi trái pháp luật hay không? Chỉ đáng tiếc lúc ấy chúng tôi tưởng là vụ án thương mại bình thường nên không để ý mấy, cho nên không điều tra ra chuyện gì! Chúng tôi vốn không biết trong chuyện này có nhiều ẩn tình đến như vậy!”
“Không ngờ rằng, ài...” Lưu Chiêm Binh bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi cảm thấy lúc ấy có thể chị Phương đã nhận ra Trình Lăng Phi có điều gì không đúng rồi? Chỉ là không ngờ rằng người phụ nữ này lại là một nữ ma đầu ghê gớm như vậy! Nếu sớm biết thế này, lúc trước chúng tôi nên điều tra kỹ càng hơn nữa mới đúng!”
“Chuyện này cũng không trách mọi người được!” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Chắc chắn tổ trưởng Ô đã nhận ra người đàn ông chụp ảnh với cô ấy là Khương Khoa, cho nên nghi ngờ Trình Lăng Phi cấu kết với Khương Khoa, cho nên mới đi điều tra cô ta! Nhưng mà... Người phụ nữ Trình Lăng Phi này rất cảnh giác, cô ta đã theo dõi sát tổ trưởng Ô, nhất cử nhất động của mọi người đều nằm trong tầm ngắm của cô ta, vốn dĩ không thể điều tra được gì!”
“Xem ra, trước mặt lợi ích, tất cả tình cảm đều vô dụng!” Hứa Hải cảm khán nói: “Hai người họ là bạn tốt đến như vậy, nhưng đến cuối cùng, cô ta vẫn ra tay với chị Phương, đúng là quá đáng sợ!”
Sau đó, mấy người đó lại nói chuyện với nhau một hồi, đợi tang lễ kết thúc, bọn họ cùng nhau đi đến cúi chào trước mộ bia rồi mới đường ai nấy đi.
Lúc này, sở trưởng Tiêu nhân cơ hội giới thiệu các vị lãnh đạo cho Triệu Ngọc, sau đó còn cùng nhau dùng bữa. Ở trên bàn cơm, các vị lãnh đạo đều rất tán thưởng Triệu Ngọc, khen hắn là kỳ tài phá án trăm năm khó gặp của Tổng cục Hình sự, trí dũng song toàn các kiểu. Triệu Ngọc cũng phát huy được phẩm chất ưu thế về da mặt dày của mình, chuyện trò vui vẻ với các vị lãnh đạo, thẳng thắn nói lời tâng bốc...
Sau khi bữa tiệc kết thúc, thư ký của sở trưởng Tiêu đưa bản kế hoạch hành trình cho Triệu Ngọc.
May mà bọn họ có cân nhắc đến thương tích của Triệu Ngọc nên hành trình này không sắp xếp quá kín, sau khi huấn luyện các nhân viên cảnh sát, hắn vẫn còn một khoảng thời gian dài để nghỉ ngơi.
Hơn nữa, trạm thứ nhất trong bảng hành trình chính là về quê nhà của hắn - Cục Cảnh sát Tần Sơn để làm báo cáo huấn luyện, Triệu Ngọc vừa lúc có thể đi về thăm người thân và bạn bè của mình.
Cho nên sau khi từ biệt sở trưởng Tiêu và các vị lãnh đạo, Triệu Ngọc một mình bước vào hành trình trở về quê nhà.
Bởi vì nơi đây cách sân bay quá xa, cho nên đi đường sắt cao tốc là sự lựa chọn tốt nhất của Triệu Ngọc.
Lúc này, Triệu Ngọc đang ngồi ở sảnh chờ, điện thoại của hắn bỗng nhiên vang lên, mở ra xem thì ra là Lý Lạc Vân gọi tới.
“Cảnh sát Triệu, có chuyện này, tôi phải báo cáo với anh một tiếng!” Lý Lạc Vân nói: “Khương Khoa đã tỉnh lại rồi!”
“Ồ? Thật sao?” Mắt Triệu Ngọc sáng lên, vội vàng dặn dò: “Vậy thì tốt quá, tranh thủ thời gian hỏi những chuyện có liên quan tới Trình Lăng Phi, xem thử xem chúng ta bỏ sót điều gì hay không?”
“Ừm... Chuyện này, chỉ sợ... hơi khó khăn...” Lý Lạc Vân khó xử nói.
“Hả? Thế nào?” Triệu Ngọc nghe ra có điều không đúng, vội vàng hỏi: “Có khó khăn gì?”
“Khương Khoa đúng là đã tỉnh... Nhưng mà...” Lý Lạc Vân nói: “Hắn ta đã mất trí nhớ, không nhớ gì cả, thậm chí ngay cả bản thân là ai, hắn ta cũng không biết!”
“Hả?” Triệu Ngọc kinh ngạc.
Lúc này, Lý Lạc Vân đã mở cuộc trò chuyện video, cho Triệu Ngọc xem video hiện trường, chỉ thấy Khương Khoa ánh mắt đờ đẫn đang đi tới đi lui trong căn phòng bệnh màu trắng, trên tay không ngừng sờ đồ vật, cuối cùng hắn ta dừng lại ở trước công tắc điện, bắt đầu lặp đi lặp lại hành động bật tắt công tắc, trên mặt lộ ra vẻ tò mò với trạng thái không bình thường...
“Trời ạ! Này...” Triệu Ngọc không thể tin được.
“Tôi lo hắn ta đang giả vờ, cho nên kêu các bác sĩ liên tục quan sát trong thời gian rất lâu rồi mới dám báo cáo với anh.” Lý Lạc Vân khẳng định nói: “Bác sĩ đã chứng thực Khương Khoa chẳng những mất trí nhớ, mà trạng thái tinh thần cũng xuất hiện vấn đề rất lớn!”
“Chuyện này... Còn có thể chữa khỏi hay không?” Triệu Ngọc vội hỏi.
“Không biết chính xác được!” Lý Lạc Vân trả lời: “Các bác sĩ cũng không dám cam đoan, hắn ta còn có thể chữa khỏi hay không! Nhưng mà theo triệu chứng lâm sàng mà nói chắc không phải là tính tạm thời!”
Trời ạ!
Chuyện này... đúng là tạo hóa trêu ngươi!
Triệu Ngọc nhìn Khương Khoa như bị đần độn trong video, trong lòng cảm thán nói, chẳng lẽ... Đây là do ông trời đã định sẵn hay sao?
Nam Đào Hương, Bắc Khương Khoa, một người là vua trộm, một người là đạo tặc, đến cuối cùng bọn họ đều có kết cục gần như giống nhau?