“Ha ha ha...” Trong sảnh hội nghị của Cục Cảnh sát Tần Sơn đột nhiên vang lên tiếng cười đặc trưng của Triệu Ngọc, hắn chỉ vào Kim Chấn Bang ở bên dưới đài ngay trước mặt hơn trăm vị cảnh sát hình sự nói: “Nếu như mọi người không tin, có thể hỏi ông Kim!”
Chợt nghe Triệu Ngọc nhắc đến mình, sắc mặt của đội trưởng Kim Chấn Bang đột nhiên khó xử, lộ rõ vẻ căng thẳng.
“Nếu như không có ông Kim nhắc nhở, tôi thật sự không nhớ tới phải mở buổi họp báo để toàn dân bắt ma!” Triệu Ngọc xúc động vỗ tay: “Lời nói của ông Kim quả thực đã giúp tôi sáng suốt hẳn lên! Ông nói Tiểu Triệu à, thằng nhóc như cậu đã phá được vụ án thi thể nữ không đầu là người hùng của Tổng cục Hình sự rồi, cậu lại không lo bị khai trừ, vậy nên gây sức ép thì gây sức ép đi!”
Nghe thấy những lời này, tất cả cảnh sát hình sự đều không nhịn được cười.
“Đâu có khoa trương đến như vậy…” Đội trưởng Kim vội xua tay nói rõ: “Tôi không nói chuyện kiểu vậy nha…”
“Tôi cân nhắc lại, cũng phải! Vụ án ác ma này dù sao cũng đã đến thời khắc mấu chốt như vậy rồi, nên gây sức ép thì gây sức ép thôi! Cho dù chúng tôi chưa từng lập được công lớn, thân là một cảnh sát hình sự, đó cũng là việc chúng ta cần làm! Cho nên… tôi đã gây sức ép!”
“Hờ! Mọi người đoán xem thế nào? Thật sự đã có được kết quả kỳ lạ, nói gì thì nói vẫn là sức mạnh của quần chúng mạnh, không đến 24 tiếng đồng hồ, tôi đã có được tin tức quan trọng thông qua báo cáo của quần chúng, thật may trong vụ án ác ma năm đó, vẫn còn một người sống sót…”
Ồ…
Được nghe lời kể của Triệu Ngọc, các vị cảnh sát hình sự ở bên dưới đều bị cuốn hút, không khỏi thốt lên sự kinh ngạc, càng nghe càng thêm chăm chú…
Cuối cùng, sau khi buổi tập huấn kết thúc, tất cả cảnh sát hình sự đều đứng dậy vỗ tay, đều bị gây thuyết phục sâu sắc bởi bài diễn thuyết của Triệu Ngọc.
Sau khi kết thúc, các vị lãnh đạo của Cục Cảnh sát Tần Sơn lại tổ chức một buổi tiệc nhỏ chào đón Triệu Ngọc, bày tỏ sự hoan nghênh và dành sự đánh giá cao cho phần diễn thuyết tuyệt vời của hắn.
Các vị lãnh đạo ở đây cũng đều là người quen của Triệu Ngọc, người đứng đầu là Cục trưởng Hồng, sự thiếu sót trong vụ án Lưu Kiều không thật sự khiến ông ta bị đình chỉ công tác, chỉ là bị phạt, theo dõi giữ chức vụ.
Người đứng bên cạnh là hai vị phó cục trưởng Châu An Đông và Liêu Cảnh Hiền, ngoài ra còn có đại đội trưởng trong đội cảnh sát hình sự Phùng Tiêu, bao gồm các cục trưởng phân cục trong đó có Cục trưởng Loan Tiêu Tiêu, v.v...
Triệu Ngọc bây giờ có thể nói là vinh quang trở về, hoàn toàn không giống với tên cảnh sát quèn ban đầu nữa. Mối quan hệ của hắn đã được mở rộng đến Tổng cục Hình sự trung ương, cho dù là cấp bậc hay sức ảnh hưởng đều có thể khiến các vị lãnh đạo Cục Cảnh sát Tần Sơn phải nể mặt.
Cho nên theo thường lệ, phía lãnh đạo Tần Sơn không những phải đón tiếp chu đáo, mà còn phải đích thân tiếp khách, bày một bàn tiệc tiếp đón sang trọng dành cho Triệu Ngọc tại quán Lão Tần Nhân Gia.
Nhưng mà vừa nghe thấy tiệc tiếp đón, ý nghĩ xấu của Triệu Ngọc lại nổi lên. Trước khi lên xe, hắn cố ý nói với Cục trưởng Hồng: “Cục trưởng Hồng à, nếu như khó từ chối như vậy thì hay là gọi cả hai người bạn cũ của tôi đến chung vui đi! Đã lâu không gặp mặt thực sự rất nhớ họ!”
“Ồ? Dĩ nhiên là được!” Cục trưởng Hồng vui vẻ hỏi: “Không biết hai vị bạn cũ mà Tiểu Triệu nói là ai vậy?”
“Lưu Trường Hổ của đại đội điều tra tội phạm kinh tế, còn có đội phó Vương Thánh Nghiêu của đội cảnh sát hình sự chúng ta!” Triệu Ngọc cười nói: “Mấy anh em tôi tình cảm sâu sắc, hay là cùng đi chung nhỉ!”
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Châu An Đông và Liêu Cảnh Hiền lập tức tím như quả cà. Cái gì gọi là tình cảm sâu sắc, rõ ràng là không đội trời chung!
“Ồ... Được chứ, được chứ!” Cục trưởng Hồng vốn dĩ không hề biết rõ ân oán của bọn họ, hưng phấn nói: “Vậy thì tốt quá! Lưu Trường Hổ và Vương Thánh Nghiêu đều không phải người ngoài, thích hợp, thích hợp! Ừm...” Cục trưởng Hồng vẫy tay, để thư ký của ông ta đi thông báo ngay cho hai người này.
Nhìn thấy tình cảnh này, Loan Tiêu Tiêu che miệng cười trộm ở phía sau, nói thầm trong lòng, con người Triệu Ngọc này luôn thù dai, lần này có kịch hay để xem rồi!
Quả nhiên, trong buổi tiệc rượu, Lưu Trường Hổ và Vương Thánh Nghiêu đều đã đến, Cục trưởng Hồng đã lên tiếng mời bọn họ có ai dám không nể mặt?
Thế nhưng, mặt hai người này còn khó coi hơn cả quả mướp đắng, hai người họ hiểu rõ bản chất lưu manh của Triệu Ngọc hơn ai hết, nghe thấy Triệu Ngọc nhắc đến hai người họ thì biết ngay đến lúc báo thù rồi, hai người họ nhất định sẽ không được yên ổn!
Cho đến ngày hôm nay, Lưu Trường Hổ đã rất hối hận rồi, hận không thể ban đầu đối xử tốt với Triệu Ngọc! Nếu như ban đầu có thể nhường nhịn thằng nhóc ngông nghênh càn rỡ này một chút, bản thân cũng sẽ không đến mức rơi vào tình cảnh khó cả đôi đường như bây giờ.
Hơn nữa, đến bây giờ hắn ta vẫn không thể hiểu được, Triệu Ngọc rốt cuộc là làm thế nào có thể từ một tên cảnh sát quèn cà lơ phất phơ, nhảy thoắt cái trở thành thần thám nổi danh trên cả nước trong một thời gian ngắn? Câu chuyện huyền thoại này cho đến nay vẫn có cảm giác y như trong truyện cổ tích vậy!
Nhưng mà, cho dù nghĩ thế nào thì buổi tiệc tối hôm nay cũng là lành ít dữ nhiều!
Sau khi gặp mặt trong nhà hàng, Triệu Ngọc chủ động ra đón chào, còn thân thiết ôm lấy hai người, khiến hai người càng thêm lo lắng.
Cục trưởng Hồng vẫn không biết chuyện gì xảy ra, còn tưởng rằng bọn họ thực sự là bạn bè tốt liền tiếp tục vui vẻ chủ trì bữa tiệc này.
Giống như những gì người khác đã đoán trước đó, khi họ mới vừa ăn được vài miếng thì Triệu Ngọc liền bắt đầu lên cơn! Hắn nâng ly rượu lên và nói với Lưu Trường Hổ: “Đội trưởng Lưu, lâu rồi không gặp tôi nhớ ông lắm, đừng nói gì hết hai chúng ta cạn ly nào!”
Triệu Ngọc nâng lên một ly rượu trắng, vừa nói xong thì hắn liền ngửa cổ uống hết!
Lưu Trường Hổ ngẩn ngơ, tuy khó xử nhưng ông ta cũng đành phải bịt mũi uống hết ly rượu trắng được rót đầy, nhìn bộ dạng khó chịu của ông ta hệt như đang uống thuốc độc.
Sau đó đây chỉ là mới bắt đầu, Triệu Ngọc không ngừng rót đầy ly rượu trắng, lại chỉ vào Vương Thánh Nghiêu nói những câu nói tương tự như lúc nãy, sau đó hắn lại ngửa cổ uống cạn ly thứ hai!
Vương Thánh Nghiêu không còn cách nào khác đành phải bịt mũi uống.
Sau khi uống xong ly thứ hai, không khí trên bàn tiệc đột nhiên trở nên căng thẳng. Liêu Cảnh Hiền vốn dĩ muốn lên tiếng khuyên giải, nhưng ông ta đột nhiên ý thức được một mình Triệu Ngọc uống cạn hai ly, không những không hề ỷ lớn hiếp nhỏ, hơn nữa còn uống nhiều hơn hai người bọn Lưu Trường Hổ! Cho nên, cách báo thù như vậy xem ra có vẻ hợp lý không nhỉ?
Sau khi uống một ly rượu trắng xong, Lưu Trường Hổ và Vương Thánh Nghiêu chỉ còn lại cảm giác khó chịu, ngay cả thức ăn cũng nuốt không nổi.
Thế nhưng trái lại Triệu Ngọc lại ăn uống ngon lành, mời rượu khắp nơi, chuyện trò vui vẻ. Sau khi hắn đi một vòng rồi lại quay về Lưu Trường Hổ!
Kết quả, Triệu Ngọc lần nữa uống sạch ly rượu trắng, ép Lưu Trường Hổ uống nốt chung với hắn, Vương Thánh Nghiêu cũng thế...
Một hồi sau, Triệu Ngọc lại làm y chang như vậy, nâng ly rượu về phía hai người họ lần nữa.
Lúc này, trong giây phút hắn nâng ly rượu lên, sắc mặt bọn Lưu Trường Hổ đều tái xanh! Triệu Ngọc còn rất trượng nghĩa, thấy hai người họ khó xử, liền nói tôi uống một ly các ông uống nửa ly là được...
Cứ như vậy, đợi Triệu Ngọc nâng đến ly thứ tư, thì Lưu Trường Hổ và Vương Thánh Nghiêu đã không chịu nổi nữa, một người gục trên bàn bất tỉnh, một người thì không ngừng nôn mửa, muốn nhếch nhác cỡ nào thì có cỡ đó ...
“Ha ha ha...”
Đêm hôm đó, một tràng cười ồ vang lên từ tiệm lẩu Lục Hòa Thuận, Triệu Ngọc và nhóm đồng nghiệp cũ phân cục Dung Dương cùng nâng ly sum họp, Trương Cảnh Phong, Lương Hoan, Lý Bối Ni, Lan Bác, Trương Diệu Huy, Tiểu Lưu toàn bộ đều có mặt.
“Ái chà!” Lan Bác nói: “Sau này, cuối cùng chúng ta cũng đã có cái đùi to khỏe để ôm rồi! Anh Ngọc à, nếu như sau này Tổng cục Hình sự có thiếu người, anh phải nhớ đến mấy người anh em tụi em nha!”
“Đúng vậy!” Trương Cảnh Phong vỗ ngực nói: “Kỹ xảo tìm người của tôi là tốt nhất, sau này có cơ hội lập công, nhất định đừng quên Lão Trương tôi nhé!”
“Yên tâm, yên tâm!” Triệu Ngọc cạn một ly với mọi người, nói: “Triệu Ngọc tôi ân oán rõ ràng, mấy anh cứ yên tâm, chỉ cần Triệu Ngọc tôi sống tốt, đảm bảo mọi người sẽ được ăn uống thỏa thích!”
“Này này, anh chỉ chiếu cố các anh thôi à, còn có người em gái này nhé!” Lý Bối Ni làm nũng: “Đàn anh à, năng lực của em anh cũng biết rồi đó, có chuyện tốt gì anh cũng phải tính phần cho em luôn nhé!”
“Yên tâm đi, yên tâm đi! Nào nào... Uống rượu...” Triệu Ngọc đứng dậy, nâng ly với mọi người một lần nữa.
“Đúng rồi, anh Ngọc!” Lan Bác đột nhiên nghĩ ra gì đó nói: “Em nghe cha em nói, hôm nay trên bàn tiệc anh đã ép Lưu Trường Hổ và Vương Thánh Nghiêu uống rượu đến gục xuống bàn? Một mình anh đã uống hết hai chai rượu trắng, có phải thật không?”
Cha của Lan Bác là trưởng phòng bưu điện trung tâm thành phố, lúc đó cũng có mặt trên bàn rượu.
“Đúng.” Triệu Ngọc gật đầu: “Nhưng mà... rượu trắng trong chai rượu của tôi toàn là nước, thực ra tôi ép rượu cũng rất vất vả!”
“Đệch…” Lan Bác vò đầu: “Em nói mà!”
“Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Lần này, tôi chỉ cảnh cáo hai người bọn họ thôi! Nếu như tôi thực sự muốn chơi bọn họ thì không chỉ đơn giản là chuyện uống đến gục xuống bàn đâu!”
“Ừm...” Trương Diệu Huy nói: “Anh em à, cậu có ơn phải trả có thù phải báo cũng không có gì là sai! Nhưng mà, bây giờ cậu đã là cục cưng của Tổng cục Hình sự rồi, thực sự không đáng để so đo cao thấp với bọn họ! Vả lại, những chuyện trước đây bọn họ làm cũng không được món hời nào!”
Trương Diệu Huy nói rất có lý khiến cho mọi người đều gật đầu.
“Tôi hiểu!” Triệu Ngọc cũng gật đầu: “Nhưng mà, các anh không biết ban đầu lúc tôi tranh giành vào tổ điều tra đặc biệt, đã từng có người dùng thủ đoạn âm thầm hại tôi, khiến tôi suýt nữa bị loại trừ! Tôi đã điều tra rõ ràng, hóa ra người lén hãm hại sau lưng tôi chính là hai con rùa rụt cổ này!”
“Ồ...” Mọi người lúc này mới hiểu ra.
“Bọn họ đi đường tắt dựa vào quan hệ tặng quà cho trưởng phòng nhân sự của Tổng cục Hình sự muốn âm thầm đánh rớt tôi, nếu không phải biểu hiện của tôi xuất sắc lay động giám khảo, e rằng âm mưu của bọn họ đã thực hiện thành công rồi! Nếu như vậy thì sẽ không có thần thám Triệu của ngày hôm nay!” Triệu Ngọc nói: “Cho nên, bài học này dù sao cũng phải trả lại cho bọn họ, xem bọn họ sau này còn dám đối đầu với Triệu Ngọc tôi nữa không!”