Cuồng Thám

Chương 1040: Chương 1040





ĐÁP ÁN

“Có thể là do từ xưa tới nay chưa từng gặp phải khó khăn nào lớn như vậy!” Trình Lăng Phỉ tiếp tục nói: “Trong kế hoạch vượt ngục của Khương Khoa, tôi đã quá tự phụ! Tôi phạm phải một sai lầm thấp kém nhất, thần thám Triệu, anh đoán ra sai lầm thấp kém đó của tôi là gì không?”

“Cô không nên liên luỵ Dương Trạch Bưu vào.” Ai ngờ, Triệu Ngọc còn chưa mở miệng, Miêu Anh đã giành nói trước: “Không nên để ADN của Dương Trạch Bưu vào trong móng tay của Ô Phương Phương.”

“Lợi hại!” Trình Lăng Phỉ gật đầu tán thưởng: “Không hổ là nữ hoa khôi cảnh sát của thần thám Triệu, cô nói đúng lắm, trong chuyện này, quả là tôi đã vẽ rắn thêm chân!”

“Vốn dĩ, ý của tôi là muốn thông qua ADN của A Bưu để làm rối tầm mắt của các người, khiến các người không nhìn thấu được mục đích thật sự của tôi. Bằng không, lúc ảnh của Ô Phương Phương và Khương Khoa xuất hiện, có lẽ các người sẽ đoán được rằng có thể tất cả mọi chuyện chỉ là một âm mưu!”

“Đương nhiên, không thể phủ nhận rằng tôi làm như vậy cũng là để khiêu khích!” Cô ta nhìn Triệu Ngọc, nói: “Không phải thần thám Triệu đã bắt được Khương Khoa sao? Không phải thần thám Triệu đã phá được vụ án ác ma sao? Không phải thần thám Triệu có tiếng là người quét sạch những vụ án chưa được giải quyết sao? Được thôi, bây giờ tôi sẽ đưa ADN của Dương Trạch Bưu cho anh, xem xem anh định bắt tôi kiểu gì?”

Đậu xanh rau má... Mặt Triệu Ngọc như màu đất, nhíu mày rất chặt, thật không ngờ trong chuyện này lại có nhiều khúc mắc đến vậy!

“Bây giờ nhìn lại, đúng là tôi đã tự khiêng đá đập chân của mình rồi, thế nhưng...” Vẻ mặt Trình Lăng Phỉ lạnh lẽo, cô ta nói với Triệu Ngọc: “Lúc ấy, mưu kế của tôi phải dựa trên cơ sở rằng anh bị bom nổ chết. Cho nên, đứng trên lập trường của tôi lúc đó thì cũng không thể tính là nước cờ thất bại được!”

Đúng!

Triệu Ngọc thầm nhớ lại, lúc ấy chính vì AND của Dương Trạch Bưu bỗng nhiên nhảy ra nên mới khiến công tác điều tra của bọn họ bị hỗn loạn. Bằng không, sau khi phát hiện ảnh chụp, có lẽ hắn chỉ tùy tiện phái một người đi thẩm vấn Khương Khoa chứ sẽ không đích thân quay về Diệu Danh!

Nhưng sự xuất hiện của Dương Trạch Bưu lại khiến Triệu Ngọc nhìn thấy được hy vọng phá vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp, cảm thấy chuyện nghiêm trọng nên hắn mới tự mình thẩm vấn Khương Khoa, nên mới trúng bẫy của Trình Lăng Phỉ!

“Dù thế nào đi nữa...” Trình Lăng Phỉ nói: “Kế hoạch giúp Khương Khoa vượt ngục đã thất bại! Lúc tôi biết được Tào Tứ Phần phái người đi bắt Khương Khoa, đồng thời siêu thị hải sản còn xảy ra một vụ nổ, tôi đã nhận ra rằng mình phải chuẩn bị kế hoạch sớm mới được!”

“Chỉ tiếc là...” Cô ta than nhẹ một câu, nhìn Triệu Ngọc với vẻ đầy u oán: “Lúc ấy, trong lòng tôi còn trông đợi vào may mắn, không đành lòng bỏ qua đế quốc thương nghiệp mà tôi vất vả tạo dựng lên. Cho dù biết rõ mấy kim chủ của Khương Khoa đã bị cảnh sát bắt giữ, tôi vẫn còn chấp mê trong trận cháy lớn kia, muốn dùng đám cháy đó hủy diệt tất cả dấu vết!”

“Ài! Nếu lúc ấy tôi biết Triệu Ngọc anh vẫn chưa chết thì chỉ sợ đã hạ quyết tâm rút lui từ sớm rồi!”

Hả... Mồ hôi lạnh của Triệu Ngọc đã rơi xuống rồi, bây giờ nhìn lại, quyết định giả chết của hắn lúc trước sáng suốt đến cỡ nào cơ chứ? Bằng không cho dù hắn có thể điều tra đến Trình Lăng Phỉ thì người ta cũng đã chạy đi từ lâu rồi!

“Cái này gọi là ác giả ác báo!” Miêu Anh hung hăng quát to một tiếng, rồi hỏi: “Cô hãy nói về kế hoạch rút lui của cô đi!”

Nghe thấy lời này, Trình Lăng Phỉ vẫn không hề do dự, bắt đầu nói kế hoạch sau này của mình ra, bao gồm việc cô ta phải ngồi máy bay trực thăng đến đâu để trung chuyển? Sau đó lại đi chiếc thuyền trên biển nào để lén lút chạy trốn? Đến nước ngoài thì có ai tiếp ứng, tất cả đều được kể ra rõ ràng rành mạch.

Từ việc cô ta thành thật khai báo, Triệu Ngọc có thể thấy được Trình Lăng Phỉ đã hoàn toàn từ bỏ chống cự. Thế là hắn lại thừa cơ hỏi rõ ràng những chi tiết giết người cụ thể. Ví dụ như người dùng chùy giết chết Ô Phương Phương là nữ sát thủ Hạ Vũ Băng; mà người bắn chết Tào Tứ Phần và Diêu Văn Minh, hạ độc Dư Phù Sinh chính là Trình Lăng Phỉ!

Còn về vụ cháy lớn kia là do Lưu Quang Tinh và Hạ Vũ Băng cùng nhau gây ra...

Sau khi hỏi xong những vấn đề ấy, cuộc thẩm vấn tại hiện trường này cũng xem như kết thúc, những việc nhỏ không đáng kể còn lại có thể chờ tới lúc về Cục Cảnh sát rồi từ từ thẩm vấn sau.

“Tóm lại, mẹ tôi, Giang Nhi và cả A Bưu nữa, bọn họ đều là người vô tội, tất cả các vụ án đều không liên quan gì tới bọn họ hết! Nhiều năm trôi qua như vậy, thù nên báo, tôi cũng đã báo, thứ nên có cũng đã có được!” Ánh mắt Trình Lăng Phỉ vẫn lạnh lùng như cũ, cô ta nói: “Bị cảnh sát bắt được cũng nằm trong dự liệu ban đầu của tôi. Cho nên, các người cứ yên tâm đi, tôi sẽ phối hợp với các người, khai ra hết những chuyện mình đã làm!”

“Không chỉ là chuyện của tôi thôi đâu, tôi còn biết một vài bí mật thú vị nữa đấy, những bí mật này liên lụy đến hai giới chính trị và buôn bán, tôi đoán sẽ có một nhóm người rất đông phải gặp nạn cùng tôi!”

“Hừ! Nếu có nhiều người chôn cùng như vậy thì tôi cũng không lỗ!”

Trình Lăng Phỉ cong khóe miệng lên, lại phát một tiếng cười lạnh.

“Trình Lăng Phỉ.” Lúc này, Miêu Anh nói với sắc mặt âm trầm: “Tôi còn một vấn đề cuối cùng rất muốn biết...”

“Cô cứ hỏi đi!” Trình Lăng Phỉ thờ ơ nói.

“Những lúc nhắm mắt lại, cô có từng nhìn thấy con gái của Tạ Mộng Cầm không?” Miêu Anh nhìn thẳng vào cô ta không chớp mắt.

Ai ngờ, vừa nghe thấy lời này, mặt Trình Lăng Phỉ lập tức cứng lại, lộ ra vẻ cảnh giác khác thường.

“Thật sự... không nhìn thấy lần nào sao?” Miêu Anh lạnh như băng hỏi: “Tự tay dùng súng bắn chết một cô bé chỉ mới sáu tuổi, lương tâm của cô thật sự không có chút áy náy nào sao? Vào lúc nổ súng, cô có nhìn thẳng vào mặt của cô bé để bóp cò không?”

“Chuyện này...” Mặt Trình Lăng Phỉ run nhè nhẹ, lộ ra vẻ bối rối khác thường.

“Cô luôn mồm nói mình đang báo thù, thế nhưng cô có từng đổi góc độ để xem xét vấn đề không?” Miêu Anh lại nói: “Nếu như... đứa bé bị bắn chết đó là Giang Nhi của cô thì sao?”

“Không! Không!” Trình Lăng Phỉ kích động nói: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa!”

“Cô hại chết nhiều người như vậy, cô chưa từng nghĩ mình đã biến thành một tên ác ma cuồng sát sao?” Miêu Anh tiếp tục gây áp lực: “Cô có từng nghĩ những người bị cô giết chết kia, bọn họ cũng có người thân, có người yêu như cô?”

“Đừng... Đừng nói nữa, đó cũng là bọn chúng tự chuốc lấy!” Trình Lăng Phỉ vò tóc, càng thêm kích động: “Nếu như không phải bọn chúng đối xử với tôi như vậy thì tôi đã không trả thù bọn chúng rồi! Đều là bọn chúng tự chuốc lấy cả...”

“Đúng vậy.” Triệu Ngọc thở dài đúng lúc đó, nói: “Oan oan tương báo khi nào mới hết? Trình Lăng Phỉ, cô có biết vì sao người trong giang hồ cũng phải có nguyên tắc không? Có thù có thể báo, nhưng cũng phải công bằng!”

“Bọn họ mắng cô, được, cùng lắm thì cô mắng lại bọn họ, nếu vẫn không được thì cô có thể đánh bọn họ một trận! Thế nhưng... cô lại giết bọn họ, đến cả một cơ hội sám hối mà cô cũng không cho bọn họ, vậy thì chẳng có đạo nghĩa gì cả!”

“Tôi không phải người trong giang hồ, tôi làm việc chỉ nghĩ đến mục đích, không hiểu cái gì là đạo nghĩa hết!” Cuối cùng, Trình Lăng Phỉ không khống chế nổi tâm trạng của mình, bắt đầu điên cuồng mà hét lên: “Tôi không muốn nghe các người ra vẻ chính nghĩa để dạy bảo đâu!”

“Sai!” Triệu Ngọc lắc đầu thở dài: “Tôi đâu phải Bồ Đề tổ sư, dạy bảo cô làm gì? Tôi chỉ muốn điểm hóa cô mà thôi! Tôi muốn cho cô hiểu, căn nguyên bất hạnh của cô hoàn toàn đến từ chấp niệm của chính cô! Cô vốn nên là có lựa chọn tốt hơn, hạnh phúc của cô lúc đầu dễ như trở bàn tay, nhưng cô lại tự tay hủy nó đi!”

“Tôi không cần anh phải nói với tôi cái gì mà hạnh phúc! A!!!” Trình Lăng Phỉ gào thét một tiếng.

“Vậy tình yêu dị dạng giữa cô với Dương Trạch Bưu có thể gọi là hạnh phúc không?” Miêu Anh phản bác: “Sau này, khi con của cô trưởng thành, biết bí mật của các người, cậu bé sẽ nghĩ như thế nào đây?”

“Câm miệng!” Trình Lăng Phỉ điên cuồng quát: “Các người không xứng bình luận về tình cảm của tôi, bình luận về thù hận của tôi! Các người không trải qua thì các người vĩnh viễn cũng không hiểu được! Ngay cả chiếc đàn cello mà tôi yêu mến nhất mà bọn chúng cũng không cho tôi, tôi nhất định phải tự tay đoạt lại nó!”

Nghe đến lời này, Miêu Anh còn muốn tiếp tục tạo áp lực, chợt bị Triệu Ngọc ngăn cản.

“Được rồi, Trình Lăng Phỉ!” Triệu Ngọc trầm giọng nói với Trình Lăng Phỉ: “Cô đừng quá kích động! Những gì liên quan tới thù hận của cô, cô nói xem, cô đã đọc nhiều sách như vậy, nhưng có bao giờ tìm tới đáp án thật sự chưa?”

“Vậy thì được, bây giờ để tôi nói cho cô biết đáp án nhé, thật ra đáp án vẫn luôn rất đơn giản, chỉ là sách mà cô đọc quá thâm ảo mà thôi!”

“Cái gì? Đáp... Đáp án?” Nghe thấy Triệu Ngọc nói vậy, cuối cùng Trình Lăng Phỉ cũng bình tĩnh lại, tò mò hỏi: “Anh biết đáp án?”

“Đúng!” Triệu Ngọc bình tĩnh nói: “Thật ra, đáp án nằm ngay trong lời tôi mới vừa nói, chính là câu kia: Oan oan tương báo đến bao giờ mới kết thúc! Biết không? Đằng sau nó còn có một câu nữa! Câu sau là: Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng!”

“Cái... Cái gì? Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng? Tìm đến chỗ mà tha người...” Cả người Trình Lăng Phỉ run rẩy, ánh mắt dần dần trở nên đờ đẫn, miệng lại càng không ngừng lặp lại lời của Triệu Ngọc: “Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng...”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.