“Ài...” Triệu Ngọc lắc đầu, ý là chuyện đứa bé này là ai đã rất rõ ràng.
“Đúng, cho dù là lúc tôi còn đi học, hay là sau này trở thành nữ doanh nhân, lúc nào tôi cũng không thiếu người ưu tú theo đuổi. Thế nhưng mà... Tôi không hề có chút cảm giác nào với những người đó cả!” Trình Lăng Phỉ cảm khái, nói: “Tôi biết rất rõ những người đó không thể nào sánh bằng A Bưu! Không một ai lại vì một cú điện thoại uy hiếp mà đi cướp ngân hàng vì tôi cả!”
“Nghĩa là... Đứa bé...” Miêu Anh có chút run sợ: “Đứa bé thật sự là con của Dương Trạch Bưu, tôi còn...”
“Cái gì? Tưởng là... của Khương Khoa?” Trình Lăng Phỉ có phản ứng nhanh nhẹn, lập tức nghe hiểu ý của Miêu Anh, lắc đầu nói với vẻ khinh miệt: “Tên đứa bé là Giang Nhi, làm sao có thể có quan hệ gì với Khương Khoa được? Hắn ta chẳng qua là một tên đàn em, chỉ nghe tôi sắp xếp mà thôi.”
“Thế nhưng... Dương Trạch Bưu...” Nghĩ tới tinh thần thất thường của Dương Trạch Bưu, hình như Miêu Anh vẫn không thể nào hiểu nổi. Một người phụ nữ có thủ đoạn tàn nhẫn, điều kiện cực tốt, vậy mà cuối cùng lại lựa chọn Dương Trạch Bưu vốn bị cô ta cầm tù nhiều năm, đây là một cuộc tình oan nghiệt đến mức nào?
“Trên thế giới này, chỉ có A Bưu mới có thể khiến tôi cảm thấy được an ủi, mang cảm giác an toàn đến cho tôi, anh ấy chịu nhiều khổ cực vì tôi như vậy, chịu đựng nhiều ấm ức như vậy, anh ấy không phụ tôi, tôi cũng không thể phụ anh ấy được!” Trình Lăng Phỉ nói vô cùng nghiêm túc: “Sau khi tôi có con với anh ấy thì tôi không còn đặt nặng chuyện giữa anh Thạch Hải và Ô Phương Phương nữa! Cho nên tôi mới tha Ô Phương Phương!”
“Sau đó, bụng của tôi càng lúc càng lớn, nên tôi phải bí mật biến mất một đoạn thời gian, lặng lẽ sinh đứa bé ra đời. Đứa bé cùng họ với tôi, tên là Trình Tiêu, Giang Nhi là tên mụ mà mẹ tôi đặt cho bé.”
“Nếu biết việc cô sinh con, vậy chuyện của Dương Trạch Bưu...” Triệu Ngọc hỏi: “Mẹ cô cũng biết?”
“Không hề, tôi biết rõ tính cách của mẹ tôi, nếu bà ấy mà biết vụ án ở hợp tác xã nông nghiệp có liên quan tới tôi thì chắc chắn bà ấy sẽ không giữ được bí mật!” Trình Lăng Phỉ nói: “Cho nên đến tận bây giờ, bà ấy vẫn không biết cha của đứa bé là ai! Tôi không nói, bà ấy cũng không dám hỏi!”
“Mẹ của cô, hiện giờ bà ấy...”
“Ở nước ngoài rồi!” Trình Lăng Phỉ nói: “Mặc dù tôi có tiền, nhưng không có cách nào để con tôi được sống một cuộc sống bình thường được, cho nên chỉ có thể đưa mẹ tôi và con tôi ra nước ngoài, để đứa trẻ học ở đó thôi!”
“Bởi vì A Bưu không thể đi đâu cả, cho nên mỗi khi đến dịp Tết, Giang Nhi sẽ đến ở với chúng tôi! Mà vì không muốn quấy rầy một nhà ba người đoàn tụ, nên tôi cũng không để cho mẹ trở về...”
Phù...
Nghe được Trình Lăng Phỉ thuật lại, Triệu Ngọc càng xác định một sự thật, thật ra tâm lý của Trình Lăng Phỉ có vấn đề, có lẽ còn nghiêm trọng hơn Dương Trạch Bưu nhiều. Cô ta là một người vô cùng mâu thuẫn, một mặt thì tâm ngoan thủ lạt với kẻ thù của mình, ngay cả người từng mắng mình cũng không buông tha; còn mặt khác thì cô ta lại tuyệt đối si tình với người mà mình yêu, cho dù tướng mạo của Dương Trạch Bưu bị biến dạng, tâm trí bị hao tổn, cô ta vẫn không rời không bỏ!
Thế nhưng, cuộc tình oan nghiệt này cũng đã định sẵn rằng cô ta sẽ bất hạnh, cho dù cô ta có nhiều thế lực, có nhiều tiền tài đi nữa thì cũng không thể đạt được hạnh phúc như một người bình thường. Không biết đây là chuyện bất hạnh mà ông trời định sẵn, hay là một loại trừng phạt mà trời xanh dành cho Trình Lăng Phỉ?
“Vẫn nên...” Trình Lăng Phỉ cảm thấy hơi mỏi mệt, ủ rũ nói: “Dựa theo thời gian phát triển trình tự mà nói đi, bằng không, ngay cả tôi cũng không thể nói rõ hết được!”
“Sau khi tôi giành lại được căn nhà của cha mình, tôi đã mời nhà thiết kế để sửa sang lại nơi đó, sau đó dẫn A Bưu tới đó, để cho đám đàn em mà tôi tin cậy chăm sóc, để anh ấy được sống những ngày tốt lành không buồn không lo.”
“Mà tôi vì không còn nỗi hận nào nữa, nên cũng càng thêm thư thái, bắt đầu chuyển ánh mắt sang một ‘sân khấu’ rộng lớn hơn. Tôi yêu cầu Khương Khoa phát triển sang vùng khác, sau đó hỗ trợ vận hành đế quốc thương nghiệp của tôi.”
“Nếu như không có tôi thì Khương Khoa sẽ mãi mãi chỉ là một tên lưu manh không ra gì, cho nên hắn ta luôn luôn nghe lời tôi nói.”
“Tôi cũng biết rằng hắn ta luôn yêu thầm tôi, cứ nhìn dáng vẻ của hắn ta khi nhìn tôi kéo đàn là tôi có thể nhận ra được điều ấy. Sau này, hắn ta còn bỏ ra rất nhiều công sức, tìm được cho tôi một một bản đĩa CD kỷ niệm của ‘Ý thu nồng’, trên đó còn có chữ ký tay của vị nghệ sĩ người Nhật Bản nữa.
“Tôi rất thích đĩa CD đó, nhưng mà tôi không nhận lấy! Tôi nghiêm khắc cảnh cáo hắn ta rằng giữa tôi và hắn ta sẽ không có khả năng, mà bên cạnh hắn ta cũng không thể xuất hiện bất kỳ thứ gì liên quan tới tôi được! Ài!” Trình Lăng Phỉ thở dài một hơi, lắc đầu: “Bây giờ nhớ lại, thà tôi cứ nhận chiếc đĩa CD kia cho xong!”
“Vậy...” Triệu Ngọc vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Nói như vậy tức là trên cầu bắc qua sông Hồng Minh, Khương Khoa đã sớm biết là cô đang giúp hắn ta vượt ngục?”
“Đương nhiên...” Trình Lăng Phỉ gật đầu: “Từ giây thứ nhất nhận điện thoại thì hắn ta đã biết rồi!”
“Vậy... hắn ta có biết trên xe có bom hay không?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Biết...” Trình Lăng Phỉ gật đầu: “Tôi có nói cho hắn ta biết, nhưng không biết tại sao bom lại không nổ!”
À...
Triệu Ngọc âm thầm gật đầu, náo loạn nửa ngày, hóa ra Khương Khoa vẫn luôn biết chuyện gì xảy ra! Thảo nào sau khi xuống xe ở chỗ cầu lớn, hắn ta cứ quay đầu lại quan sát! Vì chờ ô tô nổ tung!
Còn nữa, mấy lời là hắn ta nói với Điền Húc Đông trong siêu thị hải sản cũng đều là nói dối! Hắn ta không thể để cho bất kỳ ai biết Trình Lăng Phỉ mới là đầu sỏ đứng phía sau!
Sau khi xe van vọt vào siêu thị, mặc dù Khương Khoa biết trên xe chứa bom, nhưng cũng giống như Triệu Ngọc, hắn ta hoàn toàn không nhận ra trận cháy lớn đó có khả năng khiến bom nổ, cho nên hắn ta mới bị ngất vì bom nổ tung...
Thế là tất cả mọi chuyện đã rõ ràng!
Nhưng mà, Trình Lăng Phỉ vẫn chưa có ý định dừng lại, vẫn tiếp tục kể: “Đoạt lại công ty và nhà chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của tôi thôi, mà việc báo thù thật sự còn ở đằng sau!”
“Ra tay đầu tiên, đương nhiên là các anh chị của tôi rồi, nhớ ngày xưa, kẻ mắng tôi nhiều nhất chính là bọn chúng. Cho nên, bọn chúng phải trả giá đắt vì chuyện đó...”
“... Sau khi anh hai tự sát, chị ba vào bệnh viện tâm thần, vì không để cảnh sát chú ý, tôi đã từng dừng tay lại một thời gian.”
“Đoạn thời gian đó, tôi còn tưởng rằng tôi sẽ dừng tay lại như vậy. Nhưng mà rất rõ ràng rằng tôi không làm được, qua từng vụ giết chóc, dục vọng báo thù của tôi càng ngày càng không thể kìm chế nổi, trong vòng ba năm ngắn ngủi đó, tôi đã xử lý hết tất cả những kẻ đã từng mắng tôi!” Nói đến đây, Trình Lăng Phỉ bỗng trở nên phấn khởi kỳ lạ, lồng ngực phập phồng kịch liệt: “Hầu hết những tên đó đều sống ở vùng khác, hơn nữa tất cả đều chết do tai nạn ngoài ý muốn, không ai nghi ngờ tôi hết!”
“Mà sau khi báo thù, lòng tôi vẫn chưa thỏa mãn, cho nên tôi dần dần chuyển dời tinh lực đến Khương Khoa, tôi bắt đầu lợi dụng hắn ta, một lần lại một lần khiêu chiến các kế hoạch cướp bóc của mình!”
“Mỗi một lần thành công, tôi mới có thể có một chút thỏa mãn...” Trình Lăng Phỉ nhắm mắt lại nói với vẻ say mê: “Thật ra thì khi đó, tôi vốn không cần sử dụng thủ đoạn mạo hiểm như vậy cũng hoàn toàn có thể kiếm được nhiều tiền! Tôi chỉ là... có hơi nghiện mà thôi...”
“Lúc đầu, tất cả mọi chuyện đều được tiến hành theo kế hoạch của tôi.” Đang nói, Trình Lăng Phỉ bỗng nhiên chuyển hướng: “Thế nhưng thật không ngờ, vụ án cướp thuốc lá tại Diệu Danh rõ ràng hoàn mỹ như vậy, thế mà lại thất thủ, thậm chí ngay cả Khương Khoa cũng bị bắt vào tù! Điều này thực sự khiến tôi giật nảy mình!”
“Cho nên mới có những chuyện xảy ra sau đó! Thần thám Triệu...” Cô ta nhìn thoáng qua Triệu Ngọc: “Anh đúng là vô cùng giỏi giang, ngay lúc ở trên cầu sông Hồng Minh, anh đã đoán được mục đích của tôi rồi.”
“Đúng thế, tôi chỉ sợ có một ngày, người chuyên giải quyết các vụ án chưa giải quyết như anh sẽ điều tra ra tôi, cho nên mới quyết định thừa cơ diệt trừ anh!” Trong mắt Trình Lăng Phỉ lấp lóe vẻ tà dị: “Vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp là vụ án đầu tiên tôi gây ra, cho nên không phải là ‘thiên y vô phùng’. A Bưu còn sống chính là bằng chứng tốt nhất! Nếu như anh thật sự muốn điều tra thì cơ hội vẫn rất lớn!”
“Cho nên tôi không thể để ‘người quét sạch vụ án chưa giải quyết’ là anh còn sống!” Trình Lăng Phỉ cắn răng nói: “Mà lý do giết chết Ô Phương Phương, ngoại trừ ân oán cá nhân giữa tôi và cô ta ra, một phần cũng là vì vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp, dù sao thì cô ta biết rất nhiều điều liên quan tới tôi!”