Bước từ trong xe cảnh sát ra, Triệu Ngọc có cảm giác tinh lực của mình tiêu hao quá nhiều, sắp không chịu nổi nữa.
Thuốc hồi phục tàng hình dần dần không cách nào trung hòa với tác dụng phụ của thuốc bổ sung năng lượng, tiếng vang ầm ầm lại chen vào trong tai, hắn chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, ngay cả việc đi đứng cũng trở nên khó khăn. Mấy bước cuối cùng để lên xe cứu thương phải dựa vào Miêu Anh đỡ mới lên được.
Miêu Anh lo cho vết thương của Triệu Ngọc nên đã lên xe cứu thương cùng với hắn.
Trước đó, liên quan tới khẩu cung của Trình Lăng Phỉ, Miêu Anh đã sớm dùng di động để thu âm lại. Lúc này, cô đã gửi khẩu cung cho Cục Cảnh sát, đồng thời cũng báo cáo bằng miệng với Sở trưởng Tiêu Quốc Phượng, tường trình rõ về Triệu Ngọc với bà ấy trước.
Đương nhiên, Miêu Anh một lòng suy nghĩ cho Triệu Ngọc nên đã nói nỗi khổ tâm trong lòng Triệu Ngọc có lý có tứ, động tình động lòng, để sở trưởng Tiêu đặt mình vào hoàn cảnh người khác, hiểu rõ tình cảnh khó xử lúc đó của Triệu Ngọc, hiểu được sự bất đắc dĩ của hắn.
Thứ nhất, dù sao thì Triệu Ngọc cũng là thám tử vương bài đã phá nhiều vụ trọng án như vậy; thứ hai, quan hệ cá nhân của sở trưởng Tiêu và hắn rất tốt, đứng trên lập trường của sở trưởng Tiêu, cho dù thế nào đi nữa thì bà ấy vẫn sẽ bảo vệ Triệu Ngọc.
Thế là Tiêu Quốc Phượng lập tức an ủi Miêu Anh, bảo cô cứ chăm sóc Triệu Ngọc cho tốt trước đã, còn về chuyện vượt ngục thì bà ấy sẽ đi giải thích với cấp trên, bảo cô không cần lo lắng thêm nữa.
Đối với kết quả này, Miêu Anh đã sớm đoán được từ lâu, mặc dù hành vi giúp Khương Khoa vượt ngục của Triệu Ngọc vô cùng nghiêm trọng, nhưng cuối cùng, chẳng những Khương Khoa vẫn bị cảnh sát bắt được, hơn nữa Triệu Ngọc còn nhờ vậy mà liên tiếp phá được mấy vụ án lớn đặc biệt, cho nên về công hay về tư, lãnh đạo cấp trên sẽ không truy xét nghiêm khắc việc này, hơn nữa còn khen ngợi thêm.
Sau đó, Miêu Anh lại báo cáo nhanh tất cả mọi chuyện có liên quan tới Trình Lăng Phỉ cho sở trưởng Tiêu biết. Sau khi nghe toàn bộ tình tiết vụ án, sở trưởng Tiêu sửng sốt đến nỗi hồi lâu sau vẫn không nói được gì. Bà ấy chưa từng gặp vụ án nào phức tạp như vậy, từ lúc Ô Phương Phương bị hại cho đến việc Khương Khoa vượt ngục, rồi vụ cháy lớn ở trang trại nuôi bò, lại đến chân tướng vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp, liên lụy ra cả việc Trình Lăng Phỉ báo thù giết người, còn có cả một tập đoàn phạm tội, vụ việc này thậm chí đã không thể chỉ dùng mấy chữ “án trong án” đơn giản để khái quát!
Bởi vậy, sở trưởng Tiêu lập tức khởi động cơ chế khẩn cấp của Tổng cục Hình sự, dựa theo tiêu chuẩn của vụ án lớn cấp độ một của quốc gia để xử lý vụ án này.
Bởi vì Triệu Ngọc và Miêu Anh cũng là người trong cuộc cho nên bà ấy quyết định ngay tại chỗ, công việc điều tra tiếp theo của vụ án này sẽ do tổ điều tra đặc biệt của Triệu Ngọc phụ trách. Có điều, cân nhắc đến tình hình sức khỏe và thân phận đặc biệt của Triệu Ngọc nên cuối cùng, sở trưởng Tiêu vẫn giao quyền chỉ huy cho Miêu Anh, để Miêu Anh toàn quyền phụ trách.
Sau đó, sở trưởng Tiêu lại gửi hơn mười lệnh điều tra khẩn cấp xuống cho các bộ ngành cảnh sát ở các nơi, để bọn họ phái đủ lực lượng cảnh sát, tất cả phải nghe theo sự chỉ huy của Miêu Anh.
Đúng là...
Đương nhiên là Miêu Anh biết vụ án này nghiêm trọng đến thế nào, bắt lấy Trình Lăng Phỉ và đồng bọn của cô ta chỉ có thể đại biểu cho việc điều tra những việc có liên quan tới vụ án này vừa mới bắt đầu!
Những chuyện cô cần làm sau này còn rất rất nhiều.
Đầu tiên, cô cần phải phong tỏa nhà ở của Trình Lăng Phỉ, ngoài việc thu thập chứng cứ phạm tội của cô ta ra, còn phải điều tra rõ ràng tình huống trong mật thất dưới căn phòng làm việc kia nữa, có rất nhiều người dính dáng trong vụ án này, nhất định phải điều tra rõ từng người một!
Mặt khác, ngoài nơi ở ra, công ty của Trình Lăng Phỉ cũng không thể bỏ qua được, cô nhất định phải lập tức phái người phong tỏa công ty của Trình Lăng Phỉ, khống chế những kẻ có quan hệ mật thiết với cô ta!
Đương nhiên là không chỉ trong nước mà thôi, bên nước ngoài cũng phải làm như vậy, ngoài việc phải triệu tập mẹ của Trình Lăng Phỉ về nước điều tra ra, còn phải diệt trừ thế lực còn sót lại của Trình Lăng Phỉ ở nước ngoài, bằng không thì tương lai sẽ gây ra hậu hoạn khôn lường!
Những việc này đều vô cùng gấp gáp, nhất định phải lập tức triển khai, Miêu Anh không thể trì hoãn được, cho nên...
Miêu Anh nhìn thoáng qua Triệu Ngọc đang nằm trên cáng cứu thương, không ngờ lúc này Triệu Ngọc đã ngủ, thậm chí còn ngáy khò khò! Nhân viên cứu hộ nói cho Miêu Anh biết rằng Triệu Ngọc chỉ quá mệt mỏi thôi, chứ không có trở ngại gì.
Ài!
Miêu Anh thở dài thật sâu, nhìn dáng vẻ Triệu Ngọc đang ngủ say, trong lòng lập tức dâng lên sự yêu thương và chua xót. Cô nhẹ nhàng vuốt ve trán của Triệu Ngọc, sau đó cởi áo đồng phục cảnh sát của mình ra, khoác lên người Triệu Ngọc.
Tên khốn này...
Cô oán giận nói thầm trong lòng: Vì sao lần nào cũng khiến cô kinh hồn bạt vía đến vậy cơ chứ? Chẳng lẽ anh không thể suy nghĩ cho cảm nhận của em một chút sao? Anh có biết không? Vào thời khắc anh nhảy lên máy bay, trái tim em sắp nhảy ra ngoài đến nơi rồi! Lúc ấy, em cứ nghĩ em sẽ mất anh!
Tên khốn này, chúng ta phá án thì phá án, nhưng sao có thể lần nào cũng chơi bạt mạng như thế được? Chúng ta sắp đính hôn rồi, sau này anh phải có trách nhiệm có biết không hả?
Thôi vậy!
Nhìn thấy Triệu Ngọc nằm ngáy o o, cô lại không nhịn cười nổi, mắng một câu ngốc nghếch, rồi mới lau nước mắt và đi xuống xe cứu thương để chỉ đạo công việc.
Để phòng lỡ như, cô gọi một lúc sáu cảnh sát hình sự được trang bị súng ống đầy đủ, dặn dò bọn họ bảo vệ Triệu Ngọc thật tốt...
...
Lúc Triệu Ngọc mở mắt ra thì đã thấy mình nằm trên giường bệnh của bệnh viện, hơn nữa lại là đêm khuya.
“Ôi...” Triệu Ngọc hự một tiếng, có người bên cạnh lập tức tỉnh lại.
“Trời ạ, sếp... Cuối cùng thì sếp cũng tỉnh lại rồi!”
Người nói chính là Nhiễm Đào, hắn ta kích động vỗ tay, vội vàng bật đèn lớn.
“Tốt quá rồi! Sếp, sếp... Tôi à... Nhiễm Đào...” Nhiễm Đào kích động đến mức giọng nói nghẹn ngào: “Anh không sao là tốt rồi...”
“Nhiễm Đào à! Ôi chao...” Triệu Ngọc dụi dụi hai mắt, còn duỗi lưng một cái, nhưng khi vừa duỗi lưng thì cả người lập tức đau buốt, sau lưng cũng đau rát không chịu nổi.
“Sếp ơi!” Không ngờ Nhiễm Đào ôm chặt lấy Triệu Ngọc, kích động mà khóc lóc kể lể: “Mạng của anh đúng là lớn quá! Nhảy xuống sông Hồng Minh mà vẫn còn sống thế này, có thể lập kỷ lục Guinness rồi đấy! Anh có biết không? Để tìm được anh, tôi còn ngồi thuyền chạy ra biển đấy, anh còn sống đúng là tốt quá!”
“Ừm...” Bị một tên đàn ông ôm như thế, Triệu Ngọc có vẻ vô cùng xấu hổ, nhưng đẩy Nhiễm Đào mấy lần mà vẫn không đẩy ra được.
“Khương Khoa đáng chết, dám đẩy sếp xuống sông Hồng Minh! Tôi mà gặp được hắn ta, không đánh cho hắn ta phải tàn phế thì tôi không bỏ qua đâu!” Nhiễm Đào còn chảy cả nước mắt nước mũi: “Trời ơi... Làm tôi sợ muốn chết đi được, tôi thật sự cho rằng anh... Hu...”
“Thôi nào!” Triệu Ngọc dồn hết sức để đẩy hắn ta ra: “Tôi không chết được! Mau, lấy một chút nước đến đây, tôi sắp chết khát rồi!”
“À... à à à...” Nhiễm Đào nhanh nhẹn chạy đi rót nước cho Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc ừng ực ừng ực uống hết, mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Hắn nhìn đồng hồ đeo tay theo thói quen một cái, bây giờ là hai giờ rưỡi rạng sáng, hắn vội vàng hỏi: “Thế nào rồi Nhiễm Đào, vụ án được xử lý thế nào rồi?”
“Phó tổ trưởng Miêu toàn quyền phụ trách!” Nhiễm Đào trả lời: “Ngô Tú Mẫn và Tăng Khả đều quay về, hai người họ đang ở trong phòng thẩm vấn mấy tên tội phạm đó! Sự việc này đúng là quá nghiêm trọng, tôi đoán chừng một, hai tháng cũng chưa chắc có thể làm xong được!”
Sau đó, Nhiễm Đào nhanh chóng kể tiến triển của việc điều tra cho Triệu Ngọc nghe, Triệu Ngọc nghe xong thì khẽ gật đầu, ý nghĩ của hắn và Miêu Anh giống nhau, nên hắn vô cùng hài lòng với cách phân công nhiệm vụ của Miêu Anh.
“Đúng rồi, cái này... Cái này... tôi cũng mang đến cho anh này!” Trong lúc nói chuyện, Nhiễm Đào mang hành lý của Triệu Ngọc đến, bên trong đều là vật phẩm tùy thân của Triệu Ngọc.
Phù...
Triệu Ngọc hít một hơi thật sâu, đưa tay cầm quyển sổ bìa da màu vàng kia lên. Sau đó, hắn nhẹ nhàng mở nó ra, đồng thời dùng bút nước màu đen vẽ một dấu tích thật lớn phía sau mấy chữ “Vụ án giết người ở hợp tác xã nông nghiệp”!
Lại một vụ án chưa giải quyết đã kết thúc!
Điều khiến Triệu Ngọc có phần vui mừng là mặc dù hệ thống vẫn đang trong kỳ đông lạnh, không thể gieo quẻ, nhưng mình vẫn có thể phá được vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp, việc này không thể nghi ngờ đã cho hắn niềm tự tin rất lớn!
Hắn cảm thấy thông qua lần phá án này, mình lại hoàn thành một lần thăng hoa hiếm thấy. Chỉ cần mình bền lòng, có nghị lực, thì cho dù không gieo quẻ vẫn có thể phá án, vẫn có thể trở thành thần thám!