Nếu như tạm bỏ qua những chuyện Trình Lăng Phỉ làm sau này, chỉ nói đến vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp thôi thì vụ án này xứng đáng với danh hiệu vụ án chưa giải quyết ly kỳ nhất từ trước tới nay!
Ai mà ngờ được, tên cướp và hung thủ giết người vốn không phải là cùng một người, hơn nữa sau khi vụ án xảy ra, hai người kia còn trốn trong nhà trệt ngay gần địa điểm xảy ra vụ án?
Trình Lăng Phỉ nói không sai, phàm là xảy ra vụ án lớn như vậy, cho dù là ai cũng sẽ cho rằng hung thủ đã chạy trốn đến nơi nào đó càng xa càng tốt! Cho dù là ai thì cũng sẽ bị vẻ ngoài yếu đuối của Trình Lăng Phỉ đánh lừa, không thể nào liên hệ cô ta với một tên hung thủ ác độc đến cùng cực!
Có lẽ trong vụ án này cũng có tồn tại thành phần may mắn nhất định! Nhưng không thể phủ nhận rằng chỉ số IQ cao và sự to gan hơn người của Trình Lăng Phỉ mới là nguyên nhân chủ yếu để cô ta có thể ung dung ngoài vòng pháp luật nhiều năm như vậy.
Trắng trợn như vậy nhưng lại không để lại bất kỳ manh mối gì, thực sự khiến các cảnh sát phụ trách điều tra năm đó khó lòng phá án được! Triệu Ngọc cảm thấy, cho dù bản thân hắn có tham gia cuộc điều tra năm đó thì cũng không thể nào điều tra rõ chân tướng.
“Nhà cũ của chúng tôi tọa lạc tại vị trí rất vắng vẻ, sau này, tôi và mẹ mới dọn vào sinh sống, hơn nữa, mẹ tôi cũng thường xuyên xuống nông thôn hái nấm, còn tôi thì thường xuyên ở trường học cho nên không hay qua lại với bà con làng xóm, nên ai cũng rất lạ lẫm.” Không chờ đến lúc Triệu Ngọc và Miêu Anh đặt câu hỏi, Trình Lăng Phỉ đã nói tiếp: “Chuyện Vương Học Quân ức hiếp mẹ tôi dù sao cũng là tai tiếng, hàng xóm không thể nào biết được, Vương Học Quân cũng không thể nào nói với người khác!”
“Hơn nữa, cho dù ông ta có nói với người khác thì sao chứ? Mẹ tôi đi vùng khác thu nấm, tức là có bằng chứng vắng mặt. Mọi người cũng không tin một người phụ nữ yếu đuối như bà lại có bản lĩnh lớn như vậy!” Trình Lăng Phỉ phân tích rất rõ ràng, nói: “Huống chi, ở hiện trường có nhiều người chết như thế, lúc phá án, cảnh sát không thể nào chỉ vẻn vẹn tìm kiếm nguyên nhân từ một mình Vương Học Quân được!”
“Còn về Tạ Mộng Cầm và Triệu Manh thì càng không cần phải lo lắng! Bình thường, hai người đó đã gây thù oán rất nhiều, cho dù cảnh sát có điều tra thế nào thì cũng không thể điều tra đến tôi được! Ai mà tin nổi nguyên nhân cái chết của bọn họ chỉ vì từng mắng tôi là con hoang chứ? Phù...” Trình Lăng Phỉ thở dài một hơi, lại nói: “Lúc ấy, chỉ có một việc khiến tôi lo lắng nhất thôi!”
“Chuyện gì?” Triệu Ngọc vội hỏi.
“Sau khi tôi dùng dùi cui điện khiến A Bưu bị ngất xỉu, chỉ tìm được tám trăm nghìn tiền mặt từ trên người anh ấy, chứ không tìm được ổ cứng giám sát!” Trình Lăng Phỉ nói: “Vì vậy tôi mới lo lắng, có khi nào anh ấy đã không hoặc là đã quên tắt camera giám sát? Nếu như anh ấy thật sự không tắt camera giám sát thì mọi chuyện tôi làm chẳng khác gì công dã tràng! Cảnh sát sẽ bắt tôi đi trước khi A Bưu tỉnh lại!”
“Có điều, may mắn là chuyện tôi lo lắng đã không xảy ra.” Trình Lăng Phỉ cười nhạt một tiếng: “Mãi cho đến lúc A Bưu tỉnh lại, tôi vẫn không nghe thấy tiếng còi cảnh sát, lúc ấy mới nhận ra, hẳn là A Bưu chỉ quên tháo dỡ ổ cứng mà thôi!”
“Nói như vậy là sau khi vụ án xảy ra, Dương Trạch Bưu vẫn luôn bị cô nhốt trong hầm ngầm?” Miêu Anh hiếu kỳ hỏi: “Rốt cuộc thì cô đã thuyết phục gã ta thế nào?”
Trình Lăng Phỉ lắc đầu.
Miêu Anh ngạc nhiên, lại hỏi: “Vậy cô xử lý như thế nào? Rốt cuộc cô đã nhốt gã ta bao lâu, còn nữa, mẹ cô đâu thể nào không biết được?”
“Tôi gạt mẹ tôi, nói rằng tôi tìm được việc làm thêm là dạy đàn cello ở trường dạy nhạc.” Trình Lăng Phỉ trả lời: “Bởi vì cách đó khá xa, cho nên chúng tôi thuê một căn nhà khác ở huyện Cao Lan, tôi và mẹ chuyển qua đó sống. Nhưng tôi vẫn lén lút ở lại căn nhà lúc đầu bởi vì tôi cần phải chăm sóc cho A Bưu!”
“Vậy...” Nhớ tới vẻ ngốc nghếch ngây thơ của Dương Trạch Bưu, Triệu Ngọc hỏi: “Rốt cuộc Dương Trạch Bưu đã bị thế nào?”
“Sau khi A Bưu tỉnh lại, tôi thẳng thắn nói hết cho anh ấy nghe, nói rằng mình đã tự biên tự diễn vở kịch này, chỉ là không dám nhắc tới chuyện mình giết người thôi!” Trình Lăng Phỉ hơi dừng lại, tiếp tục nói: “Nhưng dù vậy, sau khi nghe xong, A Bưu vẫn rất suy sụp! Anh ấy đau khổ khuyên tôi tự thú, khai rõ ràng mọi chuyện ra, có lẽ còn được khoan hồng mấy năm!”
“Hừ... Anh ấy vốn không biết tội của tôi đã không phải chuyện có được xử ít mấy năm hay không!”
“Sao đó, tôi chậm rãi khuyên bảo anh ấy, nói với anh ấy về quá khứ của tôi, nói về nguyên nhân tôi muốn báo thù, muốn anh ấy hiểu được nỗi khổ riêng của tôi. Thế nhưng, dù tôi khuyên kiểu gì, A Bưu vẫn không chịu nghe!”
“Anh ấy không nghe, tôi cũng không dám thả anh ấy ra, sau đó chúng tôi đã bị bế tắc như vậy!” Trình Lăng Phỉ nói: “Một khoảng thời gian rất dài, tôi sống trong sự do dự, tôi muốn giết anh ấy nhưng lại không nỡ ra tay! Có khi cảm thấy anh ấy là gánh nặng của tôi, có đôi khi, lại cảm thấy anh ấy là chỗ dựa duy nhất của tôi...”
“Nói tóm lại, đoạn thời gian đó, tôi sống vô cùng đau khổ, việc học trì trệ, cũng không dám tiêu tiền. Khoảng... khoảng ước chừng gần một năm, A Bưu vẫn bị nhốt trong hầm ngầm nhỏ hẹp, tinh thần suy sụp nhiều lần. Trong thời gian đó, anh ấy từng tuyệt thực, còn định tự sát! Thậm chí, anh ấy còn cầu khẩn tôi, chỉ cần tôi chịu thả anh ấy ra ngoài thì anh ấy sẽ ôm hết tất cả tội danh lên người mình! Nhưng mà... Dù có thế nào, tôi vẫn không thể thả anh ấy được...”
Một năm...
Trình Lăng Phỉ nói thì nhẹ nhàng, nhưng Triệu Ngọc và Miêu Anh lại nổi hết da gà, ả đàn bà này, đúng là một ác ma biến thái. Bị nhốt trong hầm ngầm hơn một năm, Dương Trạch Bưu đâu còn là người nữa?
“Có đôi khi, để xoa dịu ý muốn tự sát của anh ấy, tôi hay bỏ thuốc vào trong đồ ăn của anh ấy, đó đều là thuốc trị liệu bệnh trầm cảm, nhưng hiệu quả chủ yếu là có thể khiến anh ấy cảm thấy buồn ngủ, không đến mức suy nghĩ quá nhiều...” Trình Lăng Phỉ yếu ớt nói: “Nói tóm lại, trong đoạn thời gian khổ cực đó, tôi gần như gắng gượng vượt qua được! Khi độ chú ý của vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp dần dần yếu bớt, tôi mới có thể bắt đầu kế hoạch báo thù của mình!”
“Tôi dùng khoản tiền đó để nhận thầu một trang trại nuôi bò, sau đó lại lung lạc vài nhân vật hung ác như Khương Khoa giúp tôi vận hành ở bên ngoài. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, tôi đã đoạt lại hết những gì mình đã mất!”
“Đương nhiên là không ai có thể thành công dễ dàng, rất nhiều chuyện nói dễ làm khó, làm ăn không thể chỉ dựa vào những thủ đoạn bên ngoài, nhất định phải có bản lĩnh thật sự mới được! Để kinh doanh tốt mỗi một đơn hàng, tôi đã bỏ ra công sức mà người thường không cách nào tưởng tượng nổi! Mỗi ngày, tôi đều học tập, nghiên cứu, dần dần tiến bộ...”
“Những ngày ấy, tôi gần như đã đọc hết tất cả các quyển sách có liên quan đến kinh tế học trong các tiệm sách của huyện Cao Lan! Mỗi ngày ngủ chưa đến bốn giờ đồng hồ! Có rất nhiều đơn hàng, rất nhiều kế hoạch phải tiến hành cùng một lúc, ngoại trừ lúc cạnh tranh thương nghiệp ra, tôi còn phải đề phòng cảnh sát từng giờ từng phút, không thể để lại bất kỳ sơ hở nào cho bọn chúng được! Cho nên, tôi phải bảo đảm mỗi một khâu, mỗi một trình tự đều không có kẽ hở nào...”
Nghe đến đây, cuối cùng thì Triệu Ngọc cũng hiểu ra vì sao Khương Khoa lại tinh tế tỉ mỉ trong các vụ cướp và cả vụ vượt ngục đến thế!
“Trong lúc ấy, tôi chuyển nhà một lần, xây một cái mật thất trong phòng, đổi cho A Bưu một hoàn cảnh tốt hơn!” Trình Lăng Phỉ tiếp tục: “Lúc đó, trạng thái tinh thần của A Bưu đã có chuyển biến tốt đẹp, dưới sự thuyết phục trong thời gian dài của tôi, anh ấy dần dần biết nhẫn nhục chịu đựng, không phản kháng nữa, cho nên...”
Triệu Ngọc đã đoán được “cho nên” của cô ta là có ý gì, nhưng vì không muốn cắt ngang cô ta nên hắn vẫn lựa chọn yên lặng lắng nghe.
“Đó cũng là lúc tôi sai Khương Khoa chụp ảnh nóng với Ô Phương Phương!” Trình Lăng Phỉ hơi có vẻ cảm khái, nói: “Lúc trước, sở dĩ tôi tha cho Ô Phương Phương, không đưa ảnh cho anh Thạch Hải xem, ngoại trừ không muốn anh Thạch Hải đau lòng, cũng bởi vì... tôi đã mang thai!”