Cuồng Thám

Chương 1005: Chương 1005





NHÂN TỐ MẤU CHỐT

Lại là một đêm khuya khó ngủ, gió lạnh rít gào ngoài cửa sổ, lạnh buốt người, cho dù trong phòng có hơi ấm từ lò sưởi, nhưng người vẫn có thể thở ra hơi trắng.

Cũng may là ban ngày khi chờ đợi Miêu Anh, Triệu Ngọc đã ngủ được một giấc rất sâu, lúc này không cảm thấy buồn ngủ cho lắm.

Cũng may nữa là tiểu thư Miêu luôn săn sóc đã sớm mua cho hắn một chiếc áo lông thoải mái dễ chịu để giữ ấm, giúp hắn không bị quá lạnh.

“Lần này... Em để lại Tăng Khả trấn thủ, tiếp tục điều tra vụ án của Ô Phương Phương ở Cục Cảnh sát Thường Minh...” Miêu Anh chui vào chiếc chăn bông thật dày, mệt mỏi nói: “Em lo hai thủ hạ của Ô Phương Phương xử lý không tốt, hoặc là có sơ hở gì đó, cho nên đã phái Ngô Tú Mẫn tới quê của Ô Phương Phương là Tịnh Hải, mà Nhiễm Đào...” Miêu Anh nhìn Triệu Ngọc với vẻ thâm thúy: “Nhiễm Đào còn đang ở Diệu Danh để điều tra tung tích của anh đó! Mọi người... Tất cả mọi người đều rất lo lắng!”

“Tạm thời... Vẫn chưa thể nói cho bọn họ được...” Triệu Ngọc sửa đổi gì đó trên bảng trắng, không quay đầu lại mà nói: “Thêm một người biết tức là có thêm một biến số! Không phải là anh không tin người của chúng ta, mà là lo lắng những kẻ địch thần bí quá cường đại kia! Bọn chúng có thể lợi dụng bạn bè thân thích của anh để áp chế anh, vậy thì cũng có thể lợi dụng bạn bè thân thích của người khác!”

“Ừm, được rồi! Đúng rồi, còn có một số chuyện nữa, em chưa kịp nói với anh!” Miêu Anh lại nói: “Trước đó, đội của Cao Phát Tài ở huyện Cao Lan đã xét nghiệm xong rồi. Thông qua kết quả xác nhận, những bức ảnh và cả phong thư đều là do người khác đặt ở bên trong vách ngăn kéo của nhà Ô Phương Phương!”

“À...” Triệu Ngọc dường như đã dự liệu được kết quả này, cho nên chỉ à một tiếng.

“Nhưng mà...” Miêu Anh lại nói: “Mặc dù chúng mới bị bỏ vào, nhưng ảnh chụp đích thật đã cũ, không thể loại trừ khả năng do chính tay Ô Phương Phương bỏ vào!”

“Không!” Triệu Ngọc khẳng định nói: “Đây là bẫy mà bọn chúng đặt ra để dụ anh đi gặp Khương Khoa, vật kia nhất định là bị người của Dư Phù Sinh thả vào! Còn nữa, bản thân Ô Phương Phương có thể cũng không biết rõ mọi chuyện.”

“Ồ...” Miêu Anh gật đầu, sau khi suy nghĩ một chút, cô lại nói: “À đúng rồi, về phía Diệu Danh... Em và Nhiễm Đào đã điều tra ra được một vài thứ mà vẫn chưa kịp nói cho anh đấy! Lúc vừa nhìn thấy anh bị đẩy xuống từ trên cầu sông Hồng Minh, tất cả mọi người đều hoảng loạn, chỉ nghĩ đến việc nhặt xác cho anh, đâu còn lòng dạ nào điều tra nữa?”

“Chuyện gì?” Triệu Ngọc dừng tay viết, quay đầu hỏi.

“Anh có biết... Lúc anh trợ giúp Khương Khoa vượt ngục, xông ra khỏi trại tạm giam... Tại sao cảnh sát lại không bắt được các anh không?” Miêu Anh hỏi ngược lại một câu, sau đó mới đưa ra đáp án: “Sau khi hai người thoát khỏi cảnh sát, đầu tiên là cảnh sát tìm được điện thoại của anh thông qua tín hiệu định vị, phát hiện anh đã ném điện thoại đi! Sau đó, bọn họ lại định vị sim điện thoại của tên cai ngục kia, kết quả, thẻ sim điện thoại đó đã sớm bị người ta đánh tráo, khiến cảnh sát hoàn toàn truy đuổi sai phương hướng!”

“À...” Hiện giờ, Triệu Ngọc mới hiểu được: “Thảo nào, sau khi đổi được xe, bọn anh đi thẳng một mạch mà không gặp trở ngại nào! Lúc ấy, Khương Khoa vẫn luôn cầm chiếc điện thoại kia, anh còn nghĩ là vì sao cảnh sát vẫn chưa đuổi theo? Thắc mắc hồi lâu, hóa ra bọn chúng đã sớm đổi thẻ sim điện thoại! Kế hoạch này... đúng là quá cẩn thận, tỉ mỉ...”

Ai ngờ, vừa nhắc tới cẩn thận tỉ mỉ, Triệu Ngọc lại không nhịn được mà nghĩ đến một vài chuyện. Không biết tại sao, đối với suy đoán Dư Phù Sinh chính là người thần bí, hắn vẫn có cảm giác không đúng lắm!

“Còn có một việc nữa, hôm nay em mới nhận được!” Miêu Anh không nhìn ra nét mặt bất thường của Triệu Ngọc, tiếp tục nói: “Siêu thị hải sản Điền Húc mặc dù xảy ra bạo loạn, nhưng dù sao vẫn không thiêu chết hết tất cả mọi người! Hôm nay, Nhiễm Đào đã tới bệnh viện để thẩm vấn mấy tên nghi phạm...”

“Ồ?” Nghe đến đó, Triệu Ngọc bỗng dưng hưng phấn hẳn lên, trước đó, hắn hoàn toàn không để ý đến điểm này, vội vàng hỏi: “Thế nào rồi?”

“Những tên kia thật sự là thủ hạ của Tào Tứ Phần!” Miêu Anh nói: “Chuyện đã xảy ra cũng không phức tạp, Tào Tứ Phần đã sớm nhận được tin tức, nên phái thủ hạ của mình tới Diệu Danh đợi lệnh.”

“Thế nhưng không biết đã xảy ra việc ngoài ý muốn nào, khi bọn chúng khống chế chiếc xe van dựa theo mệnh lệnh của Tào Tứ Phần thì lại phát hiện tài xế xe vốn không phải là Khương Khoa!”

“Cho nên bọn chúng đành phải tra hỏi người tài xế kia, lúc ấy mới biết được tung tích của Khương Khoa.” Miêu Anh nói: “Nhưng mà, cho dù bọn chúng đuổi được tới siêu thị hải sản, vào lúc muốn lén đột nhập vào thì cái tên tài xế A Vinh kia bỗng nhiên phản kháng, lái xe xông thẳng vào siêu thị!”

“Bọn chúng không thể lén chui vào nữa, cho nên đành phải xông lên đánh bọc sườn*, nhưng ai cũng không ngờ tới... Ô tô lại nổ tung...”

* Đánh bọc sườn: Vây đánh sau lưng hoặc bên hông địch.

À...

Lúc này, Triệu Ngọc mới hiểu được, hóa ra chuyện trong siêu thị hải sản đơn thuần chỉ là ngoài ý muốn trong chuyện ngoài ý muốn: Ô tô mất khống chế là bởi vì tài xế phản kháng; mà ô tô phát nổ thì là vì súng kích điện của Khương Khoa bắn ra tia lửa, mà lửa lại khiến cho bom dưới ô tô phát nổ!!

Cho nên chuyện xảy ra trong siêu thị hải sản hẳn không nằm trong kế hoạch của người thần bí, thậm chí còn làm rối loạn kế hoạch của gã.

“Thủ hạ của Tào Tứ Phần đã nhận tội rồi.” Miêu Anh lại nói: “Nhiệm vụ mà Tào Tứ Phần giao cho bọn chúng là phải bắt sống Khương Khoa! Sau đó mang về gặp hắn ta, chứ cũng không phải là giết chết.”

Vậy thì càng hợp lý rồi!

Từ khi mới bắt đầu, Triệu Ngọc đã cảm thấy người thần bí lúc ấy vốn không muốn giết chết Khương Khoa.

“Anh hiểu rồi.” Triệu Ngọc nói với Miêu Anh: “Kế hoạch lúc đầu của người thần bí là sau khi anh nhảy sông, yêu cầu Khương Khoa lái chiếc xe van ấy đi tiêu hủy!”

“Thế nhưng Khương Khoa cũng là lão hồ ly, hắn ta lo trong chuyện này còn ẩn giấu điều gì, cho nên đã sớm chạy mất, sau đó phái A Vinh đến xử lý, thế nên mới xảy ra chuyện như vậy. Bằng không thì Khương Khoa đã sớm bị bọn Tào Tứ Phần bắt đi rồi!”

“Lúc theo dõi siêu thị hải sản, anh đã từng nhìn thấy Khương Khoa mặc quần áo chống bạo động của cảnh sát!” Triệu Ngọc lại nói: “Xem ra, quần áo trên người không phải là do người thần bí chuẩn bị cho hắn ta, mà là do chính hắn ta giữ lại trước khi chạy trốn!”

“Ha ha!” Triệu Ngọc vỗ tay: “Bởi vậy, chuyện liên quan đến chuyện Khương Khoa vượt ngục, tất cả đều có thể giải thích rõ ràng rồi!”

“Ồ? Thật sao?” Miêu Anh nheo mắt lại trừng Triệu Ngọc một cái: “Vậy thì anh nói cho em biết đi, sau khi anh rơi xuống từ trên cầu sông Hồng Minh, làm sao có thể bám theo Khương Khoa tới tận siêu thị hải sản thế?”

“Chuyện này... À...” Triệu Ngọc nhanh chóng “hỏi một đằng trả lời một nẻo”, qua loa tắc trách: “Ha ha, anh vẫn bị em phát hiện ra rồi! Nói cho em biết vậy, anh đã bất đắc dĩ trộm một chiếc xe hơi! Ha! Em đoán xem? Xe hơi kia là của đoàn diễn kịch, bên trong có rất nhiều đồ hóa trang, quần áo của anh lúc ấy bị ướt, nên phải mặc một bộ quần áo sặc sỡ đủ màu, em mà nhìn thì có thể cười đến mức rụng răng đấy! Ừm...”

Khi nhìn thấy hai mắt sáng ngời của Miêu Anh đang nhìn chằm chằm vào mình, Triệu Ngọc mới lau lau mồ hôi lạnh trên trán, yếu ớt nói: “Nếu như anh nói rằng anh đã sớm gắn máy theo dõi trên người Khương Khoa thì em có tin không?”

“Em tin cái đầu anh!” Miêu Anh hếch chiếc mũi ngọc tinh xảo lên: “Có máy theo dõi thì tại sao lại không liên hệ với cảnh sát? Anh định làm anh hùng sao?”

“Thật, thật sự có máy theo dõi mà!” Triệu Ngọc chỉ có thể cố tỏ ra tự kiêu, mạnh miệng nói: “Anh sợ anh nói ra thì em sẽ không tin, thực ra trước khi đến Diệu Danh, anh đã cảm thấy có gì đó không ổn! Cho nên anh đã sớm mang theo máy theo dõi. Bằng không thì anh đâu thể đuổi tới siêu thị hải sản, cũng không thể nghe được cuộc nói chuyện giữa Khương Khoa với Điền Húc Đông, càng không có khả năng đi theo đến tận Tấn Biên đúng không?”

“Còn nữa, không phải anh muốn làm anh hùng, chẳng qua là trong tình huống lúc đó, anh đã là đối tượng truy nã rồi, nếu như không bắt được Khương Khoa về thì anh xong đời rồi!” Kỹ thuật giả vờ vô tội của Triệu Ngọc cũng là hạng nhất, hắn kích động nói: “Nhưng anh không tài nào ngờ được mình lại rơi vào một cái hố to đến vậy, hoàn toàn khiến anh bị vây hãm trong đó! Miêu Miêu, anh cũng là bất đắc dĩ, nên mới đưa ra quyết định như vậy!”

Triệu Ngọc nói có đầu có đuôi, mặc dù Miêu Anh không hoàn toàn bị thuyết phục, nhưng vẫn tin tưởng năm mươi phần trăm: “Anh nói anh kìa... Sao có thể lỗ mãng như vậy chứ? Nếu như máy theo dõi mất hiệu lực hoặc là bị Khương Khoa phát hiện thì phải làm sao?”

“Miêu Miêu, ở trong thời điểm đó, em cảm thấy anh còn có thể để ý được nhiều chuyện đến vậy sao?” Triệu Ngọc luôn có thể “lấy tiến làm lùi”, đẩy vấn đề cho đối phương.

Nói đến mới biết, chiêu này đúng là trăm phát trăm trúng, Miêu Anh quả nhiên không chất vấn thêm nữa.

Mượn cơ hội này, Triệu Ngọc mới có thể quay đầu trở lại, tiếp tục đem suy nghĩ đặt vào vụ án.

Thông qua tin tức mà Miêu Anh vừa cung cấp, Triệu Ngọc nhanh chóng đánh dấu tên một người ở trên bảng trắng, đồng thời dùng đầu bút nặng nề mà gõ gõ thêm mấy lần.

Ừm...

Khi vụ án dần dần sáng tỏ, Triệu Ngọc càng cảm thấy kẻ bị mình khoanh tròn này càng ngày càng quan trọng, có lẽ tên này chính là nhân tố mấu chốt giúp hắn phá được vụ án này!!!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.