Cuồng Thám

Chương 1004: Chương 1004





CÁI BÓNG THẦN THÁM

Mặc dù trông cả vụ án vô cùng hỗn loạn, nhưng khi lấy được càng ngày càng nhiều manh mối, cũng như trải qua loạt suy luận của Triệu Ngọc và Miêu Anh thì tất cả đều đi theo một mạch suy nghĩ hợp lý.

Thực ra, nếu như loại trừ trận hỏa hoạn ở huyện Cao Lan, cùng với ổ trộm cướp Tấn Biên và đủ loại kim chủ ra, vị trí trọng yếu của Dư Phù Sinh đã nổi lên trên mặt nước rất rõ ràng! Tất cả vụ án này đều vây quanh tên này mà tiến hành.

Chuyện cho tới bây giờ, Triệu Ngọc đã có thể xác nhận một cách cơ bản, rằng Dư Phù Sinh chắc hẳn là kẻ đã giúp Khương Khoa vượt ngục - Người thần bí!!!

Nguyên nhân như sau:

Đầu tiên, cũng là điểm trực tiếp nhất, đó chính là giọng nói của người thần bí giống với giọng nói của Dư Phù Sinh, người thông qua điện thoại uy hiếp Triệu Ngọc rõ ràng chính là ông ta!!

Tiếp theo, người thần bí có nhắc đến trong điện thoại rằng mình chính là bạn cũ của Triệu Ngọc, nhưng Triệu Ngọc lại không nhận ra được giọng nói của ông ta. Điểm này hoàn toàn phù hợp với tình hình, Triệu Ngọc đúng thật là quen Dư Phù Sinh, nhưng lại chưa từng gặp mặt.

Tiếp theo nữa, trong vụ án Khúc Bình, Triệu Ngọc tóm gọn tổ đặc công Hồng Bát, Dư Phù Sinh thất bại nên lập âm mưu báo thù. Cho nên, Dư Phù Sinh có lý do sinh lòng thù hận, muốn trả thù Triệu Ngọc!

Tiếp theo nữa, Dư Phù Sinh có quan hệ mật thiết với nhiều tên tội phạm lớn, ông ta cũng có năng lực bày ra cuộc vượt ngục cao cấp kia!

Trong quá trình Triệu Ngọc bị Dư Thuận Phong và Đồ Lặc Khải bắt cóc, hắn đã từng thử thăm dò bọn chúng. Dư Thuận Phong đã thừa nhận bọn chúng tham dự vào hành động vượt ngục của Khương Khoa. Còn nữa, người lái xe van chứa bom đến địa điểm chỉ định hẳn là Đồ Lặc Khải!

Dựa theo mạch suy nghĩ này mà xem xét thì người ghi lại video uy hiếp Khương Hiểu Tình, lắp đặt bom vào xe van và giở trò với chiếc điện thoại của giám ngục, cũng đều là những đồng đảng của Dư Phù Sinh.

Mặt khác, trên đường đi, Dư Thuận Phong luôn gọi Dư Phù Sinh là ông chủ. Rất rõ ràng rằng Dư Phù Sinh chính là thủ lĩnh của bọn chúng.

Cho nên, từ các điểm trên tổng hợp lại, Dư Phù Sinh chính là người thần bí giúp Khương Khoa vượt ngục, người thần bí chính là Dư Phù Sinh.

Mà sau khi mệnh đề này được thành lập, dường như những manh mối được coi là mơ hồ cũng theo đó mà trở nên rõ ràng vô cùng.

Triệu Ngọc nhớ rõ rằng chính miệng người thần bí đã từng nói trong điện thoại hai câu, một là: “Triệu Ngọc, tôi cho anh nhiều manh mối như vậy, nhưng cuối cùng anh vẫn thành thật chui vào cái bẫy của tôi!”

Một câu khác là: “Triệu Ngọc, anh đúng là thông minh, Ô Phương Phương vừa chết, anh đã lập tức bảo vệ người nhà của anh rồi...”

Thông qua hai câu này, rõ ràng người thần bí có quan hệ mật thiết với vụ án Ô Phương Phương bị hại. Lại thêm chiếc xe gắn máy được phát hiện trong chuồng bò, cùng nữ sát thủ Hạ Vũ Băng kia, Triệu Ngọc có đầy đủ lý do để nghi ngờ Ô Phương Phương bị nhóm người Dư Phù Sinh sát hại! Còn nữa, Dư Phù Sinh là chủ mưu, Hạ Vũ Băng là hung thủ!

Lại suy nghĩ sâu xa hơn, Dư Phù Sinh cũng có đầy đủ động cơ sát hại Ô Phương Phương. Một là Dư Phù Sinh có thù oán với Ô Phương Phương, có thể mượn cơ hội để báo thù; một điều khác chính là ông ta có thể thông qua việc Ô Phương Phương bị hại để dẫn Triệu Ngọc vào cái bẫy của bọn chúng!

Như vậy... nếu lại suy nghĩ sâu hơn... Nếu đã có xe van chứa bom, vậy tức là Dư Phù Sinh còn muốn cái mạng của Triệu Ngọc!

Vậy thì... Tại sao ông ta muốn bày trăm phương ngàn kế để giết chết Triệu Ngọc chứ?

Đáp án này... Có lẽ nào đã sớm bị Triệu Ngọc đoán trúng khi đang trên cầu qua sông Hồng Minh!?

Dư Phù Sinh thừa cơ giết chết Triệu Ngọc, có lẽ không riêng gì việc có thù oán với Triệu Ngọc mà còn có thể do bản thân ông ta sợ hãi Triệu Ngọc - người được gọi là “người quét sạch vụ án chưa được giải quyết”, sợ hắn sẽ điều tra ra chân tướng của vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp! Nên ông ta muốn diệt trừ hậu hoạ sớm!

Vụ án giết người tại hợp tác xã nông nghiệp năm đó, không chừng chính là do Dư Phù Sinh gây ra!!!

Đương nhiên, Triệu Ngọc có được kết luận như vậy không phải là không có căn cứ. Thứ nhất, ADN của Dương Trạch Bưu xuất hiện tại hiện trường Ô Phương Phương bị hại, điều này chứng tỏ Dư Phù Sinh có liên quan đến Dương Trạch Bưu; Thứ hai, thời điểm Dư Phù Sinh đi ra nước ngoài trùng với vụ án giết người tại hợp tác xã nông nghiệp; Thứ ba, làm sao có thể trùng hợp đến vậy được, sao Dư Phù Sinh cố tình trốn ở trên thị trấn của huyện Cao Lan?

Cho nên, nếu như kết luận này chính xác thì cả vụ án đã có một logic rõ ràng.

Có lẽ Dư Phù Sinh chính là kẻ đầu têu đẩy toàn bộ vụ án phát triển đến mức này!

Chỉ là có điều... Một trận hỏa hoạn đột nhiên xuất hiện đã thay đổi hoàn toàn, khiến một sự bí ẩn vô cùng lớn xuất hiện trong vụ án!!

Triệu Ngọc nhớ kĩ rằng trước trận hỏa hoạn, Dư Phù Sinh đã không còn hô hấp. Nói cách khác, thủ phạm không chỉ là người phóng hỏa mà còn là tội phạm giết người! Hẳn là gã giết người trước, sau đó phóng hỏa!

Như vậy thì... Tại sao tên này phải phóng hỏa chứ?



Bởi vì nội chiến? Hay là báo thù trong giang hồ? Hay là giết người diệt khẩu? Ba loại suy đoán, Triệu Ngọc đương nhiên càng có xu hướng nghiêng về ý cuối cùng, bởi vì nếu như là nội chiến hay báo thù thì căn bản không cần sử dụng thủ đoạn phóng hỏa phức tạp như vậy! Trận hỏa hoạn này... hiển nhiên đã có sự chuẩn bị tỉ mỉ từ trước!

Chẳng lẽ... Mặc dù Dư Phù Sinh chính là người thần bí, mặc dù ông ta là kẻ đầu têu gây ra cả vụ án, nhưng ông ta lại không phải là nhân vật chính, sau lưng ông ta còn có một tên đầu sỏ khác còn hung ác hơn nữa?

Người này... Là ai đây?

“Triệu Ngọc à...” Ngay tại thời điểm Triệu Ngọc đang chăm chú suy nghĩ, giọng nói của Miêu Anh bỗng vang lên trong phòng: “Nghe em một câu đi, nếu như Dư Phù Sinh chính là người thần bí thì anh có thể thở phào rồi, không cần phải căng thẳng đến vậy nữa, căng quá sẽ bị đứt gãy đấy!”

“Yên tâm đi em yêu.” Triệu Ngọc mỉm cười an ủi: “Anh tự có chừng mực!”

“Nói chính sự!” Miêu Anh ôm Triệu Ngọc từ đằng sau, lời nói dịu dàng: “Khương Khoa đã quy án rồi! Em cảm thấy anh hẳn là nên mau chóng đuổi theo báo cáo mới được, chỉ cần giải thích rõ ràng mọi chuyện thì em tin cấp trên có lẽ sẽ thông cảm cho anh! Còn nữa, dù sao anh cũng tra ra được những đồng bọn kia của Khương Khoa, còn có mấy người Dư Phù Sinh nữa, rồi ăn nói cẩn thận một chút, tối thiểu là có thể dùng công lao để đền bù mà!”

“Không phải là anh không nghĩ tới chuyện này...” Triệu Ngọc nhẹ vỗ về tay Miêu Anh và nói: “Nhưng mà... Đây chỉ là suy đoán của chúng ta thôi, anh...”

“Mình chưa nói là cứ phải phô trương mà!” Miêu Anh khuyên nhủ: “Tối thiểu hãy báo cáo một câu cho Sở trưởng Tiêu trước cũng được, sau đó bí mật tiến hành tất cả. Anh thử đổi vị trí suy nghĩ đi, nếu như anh là lãnh đạo thì anh sẽ suy nghĩ như thế nào?”

“Anh bị buộc bất đắc dĩ, bị phần tử phạm tội áp chế, bọn họ có thể hiểu cho anh!” Miêu Anh nghiêm mặt nói: “Nhưng mà anh che giấu trong thời gian lâu như vậy lại không báo cáo gì thì chính là anh không đúng!”

“Còn nữa, trong lòng anh hiểu rõ rằng anh trợ giúp Khương Khoa vượt ngục có thể xét là tội lớn. Nếu như quá trễ, một khi bị giải quyết theo trình tự chính quy thì nguy rồi! Đến lúc đó, không chỉ là vấn đề anh có còn được ở lại tổ điều tra đặc biệt hay không, mà còn có thể sẽ bị xét tội đó!”

“Cái này... Anh biết!” Triệu Ngọc nói với vẻ nghiêm trọng: “Nhưng mà... Ài! Miêu Miêu à, anh cũng có nỗi khó khăn của anh, bây giờ, anh căn bản không biết rốt cuộc đối thủ của chúng ta mạnh đến cỡ nào, anh không dám để người nhà cùng bạn bè của mình đi mạo hiểm!”

“Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ?” Miêu Anh mím môi: “Cũng đâu thể vĩnh viễn không để lộ ra ngoài ánh sáng được? Anh chính là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt đó!”

“Yên tâm đi!” Triệu Ngọc chỉ vào bảng trắng, nói: “Anh cảm thấy... Chân tướng đã cách chúng ta rất gần rồi! Chỉ khi phá được vụ án này, điều tra chân tướng rõ ràng thì anh mới có thể hoàn toàn yên tâm! Như vậy đi Miêu Miêu, hãy cho anh thêm chút thời gian nữa, trong khoảng thời gian này, để anh làm một cái bóng thần thám đi!!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.