Cuồng Thám

Chương 1006: Chương 1006





AI LÀ KẺ PHÓNG HỎA?

Trong phỏng đoán, Dư Phù Sinh chính là người thần bí, dường như tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích hợp lý, nhưng duy chỉ hai chuyện thì không.

Chuyện thứ nhất, chính là bức ảnh nóng của Ô Phương Phương và Khương Khoa. Những bức ảnh này rõ ràng là do người thần bí dùng để nhử Triệu Ngọc, dụ hắn đi gặp Khương Khoa.

Thế nhưng từ đâu mà Dư Phù Sinh có được bức ảnh này?

Để đảm bảo không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, pháp y Cao Phát Tài xét nghiệm bức ảnh một lần nữa, lại phán định tính chân thực của ảnh chụp.

Khoa học kỹ thuật hiện tại phát đạt, nếu như ảnh chụp thật sự là do cao thủ giả tạo thì có lẽ còn có thể giám định. Nhưng ảnh chụp của Ô Phương Phương lại không giống vậy, ảnh chụp đã quá cũ, là kiểu giấy mà vào thời điểm mới lưu hành, kỹ thuật photoshop mặc dù vẫn không quá hoàn thiện cũng không phải là trào lưu, nhân viên chuyên nghiệp vẫn có thể dễ dàng phán định được thật giả!

Trong siêu thị hải sản, Khương Khoa cũng đề cập đến chuyện ảnh chụp, nói rằng lúc trước, hắn ta chỉ là định dọa dẫm vơ vét tài sản, lại không biết Ô Phương Phương là cảnh sát, cho nên không giải quyết được gì. Mặc dù Khương Khoa không nói rõ tung tích của ảnh chụp, nhưng có thể tưởng tượng được rằng những bức ảnh đó không thể nào rơi vào tay của Ô Phương Phương.

Như vậy thì vấn đề tới rồi, Dư Phù Sinh đã làm thế nào để chiếm được chúng?

Đây cũng là chuyện thứ hai mà Triệu Ngọc mãi không thể giải thích được, giữa Dư Phù Sinh và Khương Khoa rốt cuộc có quan hệ gì hay không? Nếu như là có, vậy thì đó là quan hệ như thế nào?

Thông qua vụ vượt ngục cho thấy mối quan hệ này vẫn luôn vô cùng mơ hồ, không có chứng cứ trực tiếp nào có thể chứng minh hai phần tử phạm tội có lực ảnh hưởng lớn này có liên hệ mật thiết như thế nào? Hơn nữa, dựa vào phản ứng của Khương Khoa để xem xét thì hắn ta cũng chưa từng đề cập tới Dư Phù Sinh, hoặc là từng suy đoán nghiêng về Dư Phù Sinh, thậm chí ngay cả tên của Dư Phù Sinh cũng chưa từng xuất hiện trên quyển sổ ghi chép của Khương Khoa!

Cho nên, một vấn đề mấu chốt liền xuất hiện ở điểm này.

Rốt cuộc người thần bí muốn Khương Khoa làm cái gì?

Vừa trợ giúp Khương Khoa vượt ngục, vừa báo cho Tào Tứ Phần đi đuổi bắt, lại phái Dư Thuận Phong đến Tấn Biên mạo hiểm bắt cóc, nhìn kiểu gì cũng thấy người thần bí này không giống như muốn giết chết Khương Khoa!

Nhưng cuối cùng, trận hỏa hoạn tại chuồng bò kia lại chứng minh rõ rằng gã muốn thiêu chết Khương Khoa!

Chỉ nhìn qua thì hành vi mâu thuẫn này dường như rất khó hiểu.

Nhưng nếu như suy nghĩ cẩn thận, thì dường như lại không hề phức tạp, bởi vì người thần bí và người phóng hỏa vốn chính là hai người.

Có lẽ từ đầu đến cuối, người thần bí Dư Phù Sinh vốn không hề nghĩ đến việc giết Khương Khoa, mà người thực sự muốn giết chết Khương Khoa chính là tên phóng hỏa!

Trước đó, khi Triệu Ngọc giả trang thành Khương Khoa, hắn đã phán đoán được qua miệng Dư Thuận Phong rằng Dư Phù Sinh chỉ muốn hẹn Khương Khoa ra gặp mà thôi. Cho nên, kẻ muốn tính mạng của Khương Khoa hẳn là tên phóng hỏa kia!

Cộc cộc!

Triệu Ngọc dùng đầu bút nặng nề gõ lên dòng chữ Khương Khoa, hắn thấy Khương Khoa mới là nhân vật mấu chốt của cả vụ án!!

Nếu như Dư Phù Sinh muốn gặp hắn ta, tên phóng hỏa muốn giết hắn ta, như vậy thì có phải Khương Khoa đã biết bí mật nào đó không?

Dư Phù Sinh muốn gặp hắn ta vì muốn đối mặt hỏi rõ ràng, nhưng thủ phạm phóng hỏa lại muốn giết hắn ta, tức là không muốn để Khương Khoa nói ra bí mật đó?

Kết quả, khi tên phóng hỏa nhìn thấy Dư Phù Sinh bắt lấy Khương Khoa, sắp đối mặt nhau nên dưới tình thế cấp bách, gã mới giết chết bọn họ, còn cố ý chuẩn bị một trận hỏa hoạn lớn, muốn thiêu chết cả Khương Khoa?

Nếu như dựa theo suy đoán này thì tên phóng hỏa sẽ như một cái chìa khóa có thể mở ra hết tất cả bí ẩn! Mà Khương Khoa lại chính là phương pháp hữu hiệu nhất để tìm được chiếc chìa khóa này?

Nếu như có thể tìm ra nguyên nhân tại sao tên phóng hỏa lại muốn giết chết Khương Khoa, thì có thể tra được thân phận của tên phóng hỏa rồi?

Thế nhưng, khi mình cải trang thành Khương Khoa, tại sao vẫn không tìm được gì cả? Có khi nào ngay cả chính bản thân Khương Khoa cũng không để ý đến?

Nguyên nhân này sẽ là gì?

Dù thế nào đi nữa, cũng may là Khương Khoa không thật sự bị thiêu chết, chỉ cần hắn ta có thể tỉnh lại thì mọi thứ sẽ rõ ràng. Chỉ là không biết tên này bao giờ mới có thể tỉnh lại đây?

Cũng đâu thể chờ đợi vô kỳ hạn như vậy được?

Cho nên…

.

Triệu Ngọc lại dọn ra một không gian trên bảng trắng, viết cặn kẽ tài liệu của Khương Khoa lên đó.

Tư liệu của Khương Khoa cũng không phức tạp, sau khi tốt nghiệp tại Diệu Danh, hắn ta đã được điều về nguyên quán.

Hắn ta đi làm tại một nhà máy lọc dầu ở Quảng An. Nhưng mà Khương Khoa khác người, mới làm việc được một tháng đã gây ra một vụ đánh nhau có hậu quả nghiêm trọng, nên chẳng những bị nhà máy đuổi việc mà còn bị cảnh sát truy nã.

Từ đó về sau, Khương Khoa liền trở thành “khách quen” trong lệnh truy nã của cảnh sát, thời gian trôi qua, từ một tên thổ phỉ nhỏ bé không một chút tiếng tăm, trưởng thành một đạo tặc danh tiếng khắp nơi!

Có điều, bởi vì Khương Khoa xuất quỷ nhập thần nên các tư liệu liên quan đến hắn ta vô cùng thưa thớt. Nếu như không phải Triệu Ngọc cải trang thì cho dù Khương Khoa đã vào tù, cũng rất khó tìm được hang ổ của hắn ta.

Còn nữa, nhờ nghe lén được cuộc trò chuyện trong siêu thị hải sản mà Triệu Ngọc biết được một chuyện, vào thời điểm xảy ra vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp, Khương Khoa thực sự có mặt ở huyện Cao Lan.

Khương Khoa từng làm rõ với Điền Húc Đông rằng hắn ta không hề liên quan tới vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp đó, bằng không, hắn ta đã không chụp ảnh nóng với Ô Phương Phương, ý đồ uy hiếp, cướp tài sản!

Bởi vậy nên hắn có thể phán đoán, sau khi vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp xảy ra, Khương Khoa đang ở huyện Cao Lan.

Như vậy, nếu đi theo suy đoán này thì khi Khương Khoa cùng Ô Phương Phương tiếp xúc, liệu có khả năng giữa ông ta với nhóm người Dư Phù Sinh đã xảy ra chuyện gì hay không? Về bức ảnh chụp cùng Ô Phương Phương, Dư Phù Sinh đã có được chúng nhờ chuyện này sao?

Chính vì nguyên nhân ấy nên Dư Phù Sinh cứ muốn gặp Khương Khoa cho bằng được? Mà tên phóng hỏa thần bí kia cũng nằm trong đó?

Ôi!

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc càng thêm hy vọng Khương Khoa có thể nhanh chóng tỉnh lại, chỉ cần hắn ta kể lại vài chuyện cũ tại huyện Cao Lan, nói không chừng, chân tướng có thể trồi lên rõ ràng!

Như thế cũng tốt, Dư Phù Sinh biến thành tro tàn, Khương Khoa vẫn chưa tỉnh lại, mình còn biến thành cái bóng thần thám, không thể nhìn thấy ánh sáng.

Cái này… chậc chậc.

Triệu Ngọc quay đầu nhìn Miêu Anh một cái, thấy tiểu thư Miêu đã ngủ thiếp đi trong chăn vì mỏi mệt cả thể xác lẫn tinh thần. Trước đó, cô đã đi một ngày đường, lúc đến huyện Cao Lan cũng không ngừng nghỉ chút nào, sớm đã mệt muốn chết rồi.

Phù.

Triệu Ngọc thở hổn hển một cái, lúc này mới lặng lẽ rút ra lọ thuốc mỡ, bôi lên phần cánh tay đang bị bỏng của mình. Hóa ra, lúc ở trong vụ hỏa hoạn, cho dù đã mặc áo phòng cháy tàng hình nhưng vẫn không thể nào ngăn cản nổi biển lửa hung mãnh kia, khiến mình bị bỏng mấy chỗ, nhất là tay lúc mở cửa, trên mu bàn tay giờ đã nổi lên bọng máu.

Thế nhưng Triệu Ngọc lo Miêu Anh sẽ nhìn thấy, cho nên vẫn luôn dùng ống tay áo lông rộng để che đi. Nếu tiểu thư Miêu nhìn thấy thì nhất định sẽ vô cùng đau lòng, rồi sẽ khăng khăng muốn kéo mình đến bệnh viện.

Vào những lúc thế này, Triệu Ngọc tất nhiên không muốn bị phân tâm, cho nên đã lựa chọn giấu đi. Giờ phút này, nhìn Miêu Anh đang ngủ say, Triệu Ngọc không muốn quấy nhiễu đến cô, cho nên đã tự mình rót cốc nước ấm rồi tiếp tục suy nghĩ về vụ án.

Sau đó, Triệu Ngọc lại nghĩ tới rất nhiều điều. Hắn nghi ngờ thủ phạm phóng hỏa thần bí kia, nói không chừng lại chính là Dương Trạch Bưu.

Trên tư liệu có ghi Dương Trạch Bưu là một người thành thật. Nói không chừng, trong vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp, gã ta chỉ bị Dư Phù Sinh lợi dụng mà thôi. Bây giờ thấy Dư Phù Sinh lại lợi dụng gã ta để sát hại Ô Phương Phương, đồng thời gây nên trận phong ba mới, cuối cùng, gã ta không nhẫn nhịn được nữa, lúc này mới lựa chọn giết người diệt khẩu.

Thế nhưng trận hỏa hoạn kia được tiến hành một cách chuyên nghiệp như vậy, thật sự là kế hoạch mà Dương Trạch Bưu có thể khống chế sao? Còn nữa, nếu như Dương Trạch Bưu chỉ là bị lợi dụng, vậy thì dựa theo tính cách của Dư Phù Sinh, hẳn là đã sớm giết gã ta để diệt khẩu rồi chứ?

Ngoài những điều đó ra, còn có một mối nghi hoặc nữa cũng đang quấy rầy Triệu Ngọc. Thử nghĩ kĩ xem, bây giờ Dư Phù Sinh đã là một hung phạm tội ác tày trời bị cảnh sát tập trung truy nã, nếu như vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp thực sự do ông ta làm, vậy ông ta cũng không cần lo lắng sẽ bị người khác vạch trần mà?

Những việc ác mà ông ta gây ra trước kia đã sớm đủ để phán mười cái án tử hình, ông ta căn bản không cần quan tâm sẽ phải gánh thêm một vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp nữa. Cho nên ông ta cũng không cần lo “người quét sạch vụ án chưa giải quyết” là Triệu Ngọc liệu có tra đến trên đầu ông ta hay không.

Bởi vậy, tại sao ông ta phải nổ chết Triệu Ngọc chứ? Chỉ đơn thuần là vì báo thù cho đám người Triệu Khánh và Ngô Sương thôi sao? Hay là vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp vốn không phải do Dư Phù Sinh gây ra?

Một khi đã sa vào trạng thái tư duy hỗn loạn như vậy, Triệu Ngọc liền biết mình nhất định phải ngừng đúng lúc, có chừng có mực.

Đầu óc đã loạn, suy nghĩ nhiều nữa cũng vô ích.

Bởi vậy, hắn chỉnh lại lò sưởi, sau đó dùng áo khoác phủ kín người, rồi mới nhẹ nhàng nằm bên cạnh Miêu Anh, dần dần tiến vào mộng đẹp.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.