Nhìn biểu tinh hoang mang của nữ bác sĩ, ánh mắt nhạy bén của hắn nhanh chóng nhìn về phía cô gái nhỏ đang nằm trên giường, trước khi cô kịp nhìn ra ngoài cửa sổ thì hắn đã ngồi sụp xuống.
Hải Quỳ thấy bản thân thế này cũng có chút kỳ quái, nhưng đầu nhanh chóng nhảy sổ, liền đáp:
" Tôi để con bé nhìn ngắm thế gian thôi".
Nói xong liền ẵm tiểu bá vương đặt lên giường, Lưu Ly nhìn ngắm bé con đang khóc to, có chút buồn cười.
Trên thực tế, đã gào rất to từ khi mới lọt lòng, sau khi ngủ thiếp đi một hồi thì lại tiếp tục gào. Nhìn ra bầu trời đầy sao, cô quyết định sẽ đặt tên cho con gái là Tinh Nhi, mong cả cuộc đời con sẽ toả sáng lấp lánh như ánh sao vậy.
Người đàn ông thoả lòng mong ước, không lâu sau đó iền rời đi.
Tại dinh thự, ngài công tước đã chuẩn bị sẵn hai căn phòng, một cho nam, một cho nữ. Dù biết khung cảnh gia đình đoàn tụ sẽ không bao giờ xảy ra, nhưng hắn vẫn muốn vì con mà chuẩn bị.
Đêm nay lại là một đêm cô độc dài đằng đẵng, nhưng ít nhất hắn sẽ vui vẻ vì sự ra đời của con gái.
______________
Tinh Nhi náo một lúc thì mệt mỏi thiếp đi, đến cả Hải Quỳ cũng phải công nhận giọng của con gái này đầy nội lực.
Nữ bác sĩ đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài rồi thở dài, việc cô lo lắng lúc này, mong là ngày mai hắn sẽ không dùng danh nghĩa khách hàng thân thiết ẩn danh mà đem vài rương châu báu đến để chúc mừng cô vừa mới sinh xong. Hải Quỳ cầu mong đừng có diễn ra cái chuyện đó, thực lòng đừng có xảy ra!!!
Thực chất, sáng hôm sau hắn quả nhiên muốn làm như thế, Hào Kiện ngăn mãi mới có thể dập tắt cái ý định đó.
Người đàn ông quyền lực nhất Đế Quốc, sao có thể để cho vợ con đói kém được?
Dù cô đang ở trong ngôi nhà tiện nghi, nhưng trong đầu hắn chỉ quẩn quanh hình ảnh cô ôm con rúc vào trong chăn vì đông đến nhà không đủ củi để sưởi ấm.
Gió bão nhanh chóng tràn vào, cơ thể nhỏ bé gầy yếu đó làm sao mà chịu được.
Quả nhiên chọn ngôi nhà đó là sai lầm rồi, đáng lý phải để cô được ở trong biệt phủ, bây giờ đổi ý thì còn kịp không?
" Công tước, ngài hãy suy nghĩ lại đi, nếu như cứ thế này thì lỡ như cô ấy phát hiện ra thì...".
Rương vàng đã được chất đầy lên mười chiếc xe ngựa, đang định ra lệnh thì nghe thấy Hào Kiện nói, chút lý trí còn sót lại liền khiến cho hắn tỉnh táo. Ba Lạc Bá Tư thở dài, cùng lúc đó, Tiểu Hắc đến thông báo tin tức, nhìn thấy xe ngựa hoành tráng, cậu nhóc có chút cảm thán.
Hào Kiện tinh mắt, rất nhanh đã gọi cậu vào trong nhà vì sợ có người nhìn thấy, dù sao cũng là 'gián điệp', nên cẩn thận bại lộ thân phận là tốt nhất.
Vào trong dinh thự, Tiểu Hắc được đưa đến một căn phòng dành cho khách, người đàn ông có chút gấp gáp hối thúc:
" Sao rồi? Vợ và con ta ổn không?".
" Thưa công tước, mọi chuyện rất tốt, ngài yên tâm".
Yên tâm thế nào được? Không được, phải nhanh chóng đưa rương vàng đến đó thôi.
" Nhưng mà hình như vì đồ được bán ra được mua nhanh và số tiền nhận được quá nhiều... nên chị ấy bắt đầu nghi ngờ rồi ạ" - Tiểu Hắc lên tiếng.
Hào Kiện đè nén tiến thở dài, đấy, anh nói có sai đâu?
" Sao lại nghi ngờ được?" -Người đàn ông nhíu mày.
" Khăn choàng và áo làm ra tuy tinh tế hơn sản phẩm dưới thị trấn, nhưng một cái khăn giá mười đồng vàng... nếu không phải người siêu giàu thì chẳng ai rãnh mà mua. Đế Quốc này người chịu chi tiền đếm trên đầu ngón tay, vậy nên...".
"............".
".............".
Người đàn ông đành phải cắn răng, cho qua chuyện này.
Lưu Ly vừa mới sinh con xong, sức khoẻ vẫn còn yếu, vậy nên Hải Quỳ và Tiểu Hắc không cho cô làm gì nhiều.
Hải Quỳ dạo này rất hiếm khi đến dinh thự của công tước. Ba Lạc Bá Tư vốn là người khoẻ mạnh, một bác sĩ đến đó thường xuyên sẽ khiến người khác nảy sinh nghi ngờ. Hắn biết, Lưu Ly chỉ muốn có một cuộc sống yên ổn không bị ai làm phiền, vậy nên thỉnh thoảng hắn biết tin sẽ tốt hơn nhiều.
Hơn nữa, đi đi lại lại mất khá nhiều thời gian, chi bằng cứ ở đó chăm lo cho cô, như thế hắn cũng phần nào yên tâm.
Dạo gần đây, thỉnh thoảng mẹ hắn sẽ tìm đến để hỏi chuyện, Ba Lạc Bá Tư không muốn làm lộ chuyện, cho nên từ đó đến nay không hề gặp cô.