Chẳng là hôm qua trước khi rời đi cùng với mười đồng vàng, cô nghe loáng thoáng được hắn nói với Hào Kiện sẽ cho người đến ở bên cạnh cô, nhưng không ngờ gián điệp mà hắn cài cắm vào lại nhỏ tuổi thế này.
Nếu có người lạ đến tất nhiên cô sẽ không cho vào nhà, quá là nguy hiểm đi. Cậu nhóc này nhỏ bé gầy gò, lại thêm trước đó từng được Lưu Ly giúp đỡ, vậy nên nếu lấy danh nghĩa báo ơn mà đến thì chắc cô sẽ dần buông bỏ sự phòng bị.
Hải Quỳ khám cho cô, nhìn về phía cậu nhóc kia rồi buôn chuyện:
" Tới khi nào thế?".
" Ừm, hôm qua khi cô vừa mới về" - Lưu Ly lên tiếng.
" Cô cho vào ở luôn cơ à?".
" Thực ra... đứa bé đó từ chối, bảo là chỉ cần.. ở trước cửa cổng bảo vệ tôi như chó... cũng là phước phần rồi".
"???" - Hải Quỳ.
Ơ kìa, cứ tưởng thằng nhóc này sẽ giãy nãy đòi sống đòi chết nếu không được cho vào, một mực đòi ở trước nhà để canh cửa... đây là việc mà một đứa nhóc nên làm sao?
" Nhóc bao nhiêu tuổi rồi?" - Hải Quỳ hỏi.
" Khoảng... mười ba ạ".
Vậy là bằng tuổi cháu cô rồi. Đứa cháu chỉ biết giãy nãy nếu không có được thứ mình muốn...
À, phần nào hiểu được hắn đưa cậu nhóc này đến. Ánh mắt chính trực ngay thẳng, màu da bánh mật khoẻ khoắn, tuy có hơi gầy nhưng hẳn là làm được việc.
Khi đến dinh thự làm việc, mọi người gọi cạu là Tiểu Hắc vì nước da có phần hơi đen, vóc dáng tuy nhỏ nhắn so với các bạn đồng trang lứa nhưng lại rất khoẻ mạnh, lại chịu thương chịu khó.
Từ ngày có cậu ở bên cạnh, Lưu Ly thoải mái hơn hẳn. Khăn choàng vào áo len bán ra rất được yêu thích, cuộc sống an nhàn cứ trôi qua như thế.
Ngày qua ngày, cuối cùng thì ngày sinh cũng gần kề. So với người khác thì Lưu Ly sinh nở dễ dàng hơn, lại thêm Hải Quỳ luôn bên cạnh cho nên cô hoàn toàn yên tâm.
Trong một đêm đầy sao, bé gái được sinh ra và cất tiếng khóc đầu đời, âm thanh vang dội khắp núi rừng, như thể muốn xé nát màng nhĩ của người nghe thấy, chói tai đến mức Lưu Ly muốn ngất cũng không ngất đi được.
" OA OA OA OA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!".
Hải Quỳ định bụng, sau này chắc chắn sẽ trở thành bá vương trong vùng mất, mau là theo mẹ, chứ nếu theo cha thì... gần mực thì đen.
Ở phía dinh thự, người đàn ông nào đó đứng ngồi không yên.
Trước đó vài ngày, hắn đã lệnh cho Hào Kiện nếu như hắn nóng lòng muốn đến đó thì anh nhất định phải cản hắn lại, anh cười khổ nghe theo. Để rồi bây giờ...
" Công tước, ngài không được đến đó".
" Tránh ra, kẻ nào dám ngăn cản ta chém".
" ???".
Anh cố gắng ngăn người đàn ông đang mất đi lý trí, cho đến khi Tiểu Hắc đến báo tin rằng cô đã sinh một bé gái thì hắn mới lấy lại bình tĩnh. Nhìn đồ đạc trong phòng gần như chẳng còn gì nguyên vẹn, Hào Kiện bất lực thở dài, muốn nghỉ việc quá đi.
Người đàn ông nhìn ra ngoài cửa sổ, phía ngọn đồi xa xa vẫn yên tĩnh. Hắn chỉ muốn lao đến đó ngay lập tức, dù biết được tin cô vẫn ổn, nhưng sinh con là việc gì chứ? Ổn là ổn thế nào?
Trên đời này có ai sinh nở mà không đau?
Ba Lạc Bá Tư siết chặt lấy cái khăn choàng màu trắng, gương mặt vẫn thoáng chút bất an.
" Lời của người khác nói ta không tin được, phải tận mắt nhìn thấy cô ấy khoẻ mạnh...".
" Công tước, vậy thì ngài cũng nên để cho cô ấy ngủ rồi lén đến nhìn, hoặc chí ít cũng nên bảo với Hải Quỳ tìm cách".
" Ta mà phải lén lút ư ?".
Một canh giờ sau...
Người đàn ông mặc áo choàng đen đang đứng ở ngoài căn nhà nhỏ trên đồi, thông qua cửa sổ nhỏ nhìn vào bên trong. Lúc này cô đã thiếp đi vì mệt mỏi, gương mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa.
Hải Quỳ bế đứa bé đến khung cửa sổ, hắn nhìn thấy một cục đỏ hỏn được quấn trong khăn đang ra sức gào thét, tuy cách nhau một tấm kính không thể nghe thấy nhưng ắt hẳn là gào rất to.
"Đây là con gái của hắn và cô, chẳng biết giống ai mà vừa mới sinh ra đã ngông cuồng như thế" - Người đàn ông mỉm cười rồi nói nhỏ.
Hải Quỳ không nghe thấy hắn nói gì, nhưng nhìn khẩu hình là biết được, cười mỉa rồi lẩm nhẩm:
" Còn giống ai được nữa, một khuôn đúc ra kia mà".
Lúc này, phía giường có động tĩnh, Lưu Ly xoay đầu nhìn rồi hỏi: