Người đàn ông khi rãnh rỗi sẽ ngồi ở trong thư phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn đếm từng giây từng khắc vô cùng trông ngóng.
Kể từ khi con gái chào đời đã được tám tháng năm ngày mười lăm giờ, con bé chắc hẳn lúc này đang rất vui vẻ, rất bám mẹ, nghĩ đến thế gương mặt của hắn cong lên một nụ cười vô cùng dịu dàng.
Kể từ ngày mà mẹ hắn đem người đến gây sự, người làm ở dinh thự đã được kiểm tra cẩn thận, nếu như ai có cử chỉ khả nghi liền lập tức sa thải, vậy nên những ngày tháng này vô cùng bình yên, còn đối với hắn, lại ảm đảm, nhạt nhẽo.
Ngài công tước không nhìn ra ngoài cửa sổ thì cũng là đến hai căn phòng dành cho bé trai và bé gái ngắm ngía, đang lúc hắn chìm vào trong những mộng tưởng của bản thân thì Hào Kiện từ phía cửa xông vào, giọng nói gấp gáp:
" Công tước, không xong rồi... người trên đồi...".
Người đàn ông nghe thấy, bản năng xoay người túm lấy cổ áo của anh, ánh mắt đầy dữ tợn:
" Người trên đồi làm sao?!!!".
Phụ tá khó thở giãy giũa, phải mất một lúc hắn mới nhận ra được tình hình rồi buông anh ra. Hào Kiện quỳ rạp trên sàn nhà, ho sặc sụa, đợi bản thân bình ổn liền kể lại mọi chuyện.
Nhân lúc giông bão, có một đám người đã lẻn lên đồi, người mà hắn phải đến âm thầm bảo vệ cô tuy nhiên những kẻ kia quá đông, vô tình để cho một tên lọt vào. Nhân lúc vẫn chưa bị ai phát hiện, gã đó xông vào trong nhà, dường như có ý định giết người. Hải Quỳ lúc đó đang ở trong hoàng cung có việc, may mắn có Tiểu Hắc ở đó, cậu nhanh chóng chế trụ tên kia, nhưng trước đó đã phải vật lộn một lúc, người đầy thương tích. Mẹ con Lưu Ly vẫn an toàn nhưng có vẻ cô hoảng sợ lắm, vì kẻ đó dường như nhắm vào Tinh Nhi.
Ba Lạc Bá Tư tức giận quát to:
" Phế vật, ngay cả việc này cũng làm không xong thì ta còn cần các ngươi làm gì nữa?!!!".
Trời đang về đêm, cơn bão tuy đã tan nhưng vẫn còn lắc rắc mưa, người đàn ông chẳng nghĩ ngợi gì nữa, trong đêm hắn thúc ngựa lao như bay ra khỏi dinh thự, Hào Kiện sợ mọi việc sẽ trở nên khó kiểm soát liền nhanh chóng chạy theo.
Trời ơi, anh còn chưa kịp nói đã bố trí sẵn người âm thầm ở đó và gọi Hải Quỳ về gấp, hắn đã chạy đi mất rồi. Xui rủi chạm mặt cô thì biết phải làm sao đây?!!!
Thực chất không phải là vì những người đó làm việc tắc trách, mà là vì đám người kia quá đông, đông đến mức trở tay không kịp, như đã được lên kế hoạch từ trước.
Chẳng lẽ có người đã biết chuyện đúa bé, cho nên muốn trừ khử?
Đêm đã khuya, cô gái nhỏ cùng với đứa bé chỉ vừa mới tám tháng tuổi và cậu nhóc người đầy thương tích đang nép vào một góc phòng, Tiểu hắc cầm con dao trong tay, che chắn trước mặt Lưu Ly đang ôm Tinh Nhi, nhỏ giọng:
" Đừng sợ, dù có chết thì em cũng sẽ... khụ khụ...".
" Em đừng cử động, vết thương nặng lắm..." - Lưu Ly đỡ lấy Tiểu Hắc rồi đặt con gái vào lòng cậu, tiếp đó cô giật lấy con dao trong tay cậu, che chắn phía trước.
Họ không biết rằng nơi này đã được an toàn, vậy nên các tế bào trong cơ thể cũng căng thẳng hơn bao giờ hết, chỉ cần nghe thấy có tiếng động khả nghi liền chăm chăm nhìn.
Lưu Ly đang ôm con gái, thực sự không biết nên khóc hay nên cười. Tinh Nhi vốn là đứa trẻ một khi đã ngủ thì dù động đất con bé cũng không tỉnh, lúc này đây ngủ ngon lành, còn chẳng hề quan tâm đến chuyện gì.
Bé con không phát ra tiếng động, quả thực cũng là may mắn.
Một lúc lâu sau đó, trong nhà liền có tiếng bước chân, cô gái nhỏ cắn chặt môi dưới, nín thở. Cửa chính lúc nãy đã bị kẻ lạ mặt kia phá nát, giờ đây bất cứ ai cũng có thể vào trong nhà. Nếu như xông vào mười tên thì làm sao chống đỡ được bây giờ?
Tiểu Hắc bị thương khá nặng, không thể di chuyển cho nên họ không thể chạy đi được, cô lại không thể bỏ cậu lại.
Tiếng bước chân ngày càng gần, dường như chỉ có một người, dưới ánh đèn dầu le lói, bóng dáng to lớn dần hiện rõ trước tầm mắt, biết chắc đây không phải là Hải Quỳ, cô không quản nhiều nữa, siết chặt lấy con dao rồi lao ra.
Kẻ này chẳng hề lên tiếng, nếu như có ý tốt thì đáng ra không nên im lặng thế kia mới đúng.