Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của mẫu thân, chỉ hai tháng sau, Thái tử phi quả nhiên đã mang thai.
Thái tử phi dựa vào chiếc ghế, gương mặt hồng hào rạng rỡ, tay xoa bụng mình, rồi quay sang nhìn mẫu thân đang quỳ dưới đất.
"Ngươi làm rất tốt, đáng được thưởng!"
Mẫu thân ngoan ngoãn quỳ bò đến bên cạnh Thái tử phi, khúm núm bóp chân, xoa bóp cho nàng.
"Nô tỳ chỉ là làm theo lệnh, tất cả đều nhờ phúc phận của Thái tử phi và Điện hạ."
Thái tử phi thoải mái thở dài hài lòng.
Từ đó, nàng giữ mẫu thân ở bên mình để hầu hạ, mọi thuốc thang đều do mẫu thân tự tay chuẩn bị.
Thái tử nghe tin Thái tử phi có thai, liền đến dùng bữa cùng nàng và ở lại qua đêm.
Người thất sủng nay đã được sủng ái trở lại.
Buổi sáng mờ sương, những cánh hoa lê trắng đẫm mưa rụng đầy mặt đất.
Mẫu thân bê một bát thuốc bốc hơi nghi ngút đứng chờ ngoài cửa. Ánh sáng lọt qua cửa sổ gỗ, bên trong, Thái tử đang vẽ lông mày cho Thái tử phi.
"Thư nhi vẫn luôn xinh đẹp như vậy."
"Đẹp hơn Gia nhi không?"
Thái tử cười: "Ghen rồi sao?"
"Thiếp thân không có."
Ta nghe thấy, mẫu thân cũng nghe thấy, nhưng bà chỉ im lặng, như thể chẳng bận tâm.
Ta từng thấy phụ thân vẽ lông mày cho mẫu thân, còn điểm lên trán bà hoa điền hình hoa đào, thứ rất thịnh hành trong giới phu nhân giàu có ở kinh thành.
Họ từng yêu nhau.
Nhưng sau này họ không còn yêu nhau nữa.
Vì vậy, họ cũng không còn yêu ta nữa.
Nếu họ từng yêu ta, tại sao lại giúp kẻ thù? Tại sao lại tự làm tổn thương chính mình?
Bát thuốc trong tay mẫu thân chính là dùng m.á.u người làm thuốc dẫn, kết hợp với tám mươi tám loại dược liệu mà thành.
Tại sao… tại sao bà lại phải làm như vậy…
Thái tử dùng bữa sáng cùng Thái tử phi xong, trước khi rời đi đã nói với hạ nhân: "Chăm sóc Thái tử phi cho tốt. Nếu có chuyện gì xảy ra, các ngươi tự gánh lấy hậu quả!"
Thái tử phi bỗng chỉ vào mẫu thân: "Điện hạ còn nhớ người này không?"
Thái tử làm sao có thể nhớ đến một kẻ hèn mọn như vậy.
"Điện hạ, đây chính là bà đỡ năm xưa đã giúp thiếp sinh nở, suýt nữa đã bị Điện hạ xử tử."
Thái tử nghĩ đến đứa con c.h.ế.t yểu, sắc mặt lập tức sa sầm, lạnh lùng hừ một tiếng: "Vô dụng, c.h.ế.t cũng không đáng tiếc."
Thái tử phi mỉm cười: "Điện hạ, hiện giờ nàng ta vẫn còn hữu dụng."
Mẫu thân bước tới, đưa bát thuốc. Đợi Thái tử phi uống xong, bà ân cần đưa một viên mứt để nàng ăn cho đỡ đắng.
Thái tử phi nhấm nháp viên mứt một cách chậm rãi, bỗng dưng hỏi: "Nghe nói ngươi không có con, làm sao thế? Bài thuốc gia truyền kia lại không cứu nổi vận mệnh tuyệt hậu à?"
Mẫu thân khựng lại, rồi mỉm cười nhạt: "Là do nô tỳ phúc mỏng, không có duyên với con cái."
"Cũng phải, đâu phải ai cũng có phúc như bản cung và Điện hạ, muốn hoàng nhi là có hoàng nhi.”
"Đúng rồi, ngày mai ngươi theo ta vào cung một chuyến.”
"Hoàng hậu nương nương muốn gặp ngươi."
Hoàng hậu nương nương triệu kiến mẫu thân, chẳng qua là vì Thái tử phi đã mang thai, muốn gặp thử người mà dân gian đồn đại là "Tống Tử Nương Nương.”
Trí nhớ của người lớn dường như chẳng mấy tốt.
Mẫu thân quỳ suốt hai khắc, Hoàng hậu dường như lúc này mới nhớ ra bà.
"Nhìn ngươi, bản cung thấy không giống kẻ mang ý đồ xấu xa."
Hoàng hậu nói: "Vậy thì để ngươi xem qua sức khỏe của các tiểu thiếp khác trong phủ Thái tử đi."
Thái tử phi cắn chặt môi, lòng biết rõ hôm nay Hoàng hậu đã chuẩn bị kỹ càng.