Chiếc Bánh Đào

Chương 3



Trong điện vang lên tiếng khóc lóc cầu xin tha mạng, nhưng mẫu thân không vùng vẫy, chỉ lặng lẽ lau m.á.u trên khóe môi, rồi nhắm mắt lại, bình thản chờ đợi cái chết.

Đêm ấy, phủ Thái tử đầy rẫy xác người, m.á.u chảy thành sông, chẳng khác gì địa ngục trần gian.

"Hoàng hậu nương nương giá lâm!"

Ngay khi lưỡi d.a.o m.á.u lạnh kề sát cổ mẫu thân, tiếng thông báo vang lên từ phía tiểu thái giám.

Hoàng hậu được đám người hầu vây quanh, dáng vẻ uy nghi, cao quý, xứng đáng với danh hiệu "Mẫu nghi thiên hạ."

Thái tử quỳ xuống, đôi mắt đỏ hoe: "Mẫu hậu, đó là hoàng nhi của nhi thần, nhi thần đã mong đợi đứa bé biết bao, vậy mà giờ đây lại…"

Hoàng hậu thở dài, đỡ Thái tử đứng lên: "Dẫu con có đau lòng, cũng không nên g.i.ế.c người một cách rầm rộ như vậy.”

"Giờ đã làm ầm ĩ đến mức này, ngày mai triều thần lại chỉ trích con m.á.u lạnh, sát sinh bừa bãi, thật chẳng ra làm sao."

Thái tử khó chịu: "Chẳng lẽ người bắt nhi thần phải nuốt xuống cơn giận này sao?

"Đám vô dụng này, ngay cả hoàng nhi của nhi thần cũng không bảo vệ nổi, giữ lại làm gì chứ!"

Hoàng hậu là một người mẹ tốt, luôn biết cách xoa dịu cảm xúc của con mình.

Bà dịu dàng khuyên: "Chi bằng cứ giữ bọn họ lại trong phủ, sau này con muốn xử lý thế nào thì xử lý.”

"Nếu là người hầu phạm lỗi, xử lý riêng trong phủ, đánh c.h.ế.t đi là xong, triều thần cũng chẳng thể bắt bẻ được."

Thái tử dần nguôi giận, gật đầu: "Vậy làm theo lời mẫu hậu."

Chỉ với một câu nói của Hoàng hậu, mẫu thân từ một thường dân trở thành nô tỳ trong phủ Thái tử.

Không chỉ có mẫu thân, mà cả hai bà đỡ và bốn tỳ nữ từng chăm sóc Thái tử phi cũng chịu chung số phận.

Trong phủ, ai nấy đều cay nghiệt, thêm vào đó, Thái tử cố tình để họ sống không bằng chết, nhẹ thì đánh mắng, nặng thì phạt roi.

Chưa đầy một tháng, người thì tàn phế, kẻ thì mất mạng.



Xác c.h.ế.t được bọc trong chiếu rách, kéo đến bãi tha ma, thậm chí thân thể không còn nguyên vẹn.

Mẫu thân mạng lớn, lại có lòng thiện, thường gỡ trang sức của mình để tặng cho người nhà của những kẻ xấu số, rồi niệm một tiếng: "A Di Đà Phật."

Xuân qua thu lại, tuyết trắng phủ đầy những đêm lạnh giá.

Trong năm ấy, Thái tử phi vẫn không thể mang thai. Thái tử liền nạp thêm nhiều tiểu thiếp mới.

Đám gia nhân bận rộn lấy lòng chủ nhân, còn chủ nhân thì tranh sủng, ghen tị để được Thái tử chú ý.

Phủ Thái tử náo nhiệt vô cùng, chẳng còn ai nhớ đến mẫu thân, người vẫn chật vật sống sót qua ngày.

Hôm ấy, mẫu thân lại bị đánh một trận, lê thân hình đầy thương tích về chỗ ở để tự bôi thuốc.

"Rầm!"

Một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa bị tỳ nữ đẩy mạnh mở ra.

Nhìn thấy trên lưng mẫu thân đầy những vết thương đáng sợ, mới cũ chồng chất, tỳ nữ thoáng giật mình.

Mẫu thân vội vàng khoác áo, quỳ xuống một cách cung kính.

Tỳ nữ bịt mũi, nhíu mày, thu chân lại với vẻ ghê tởm: "Thái tử phi muốn gặp ngươi, mau nhanh chân lên!"

Thái tử phi, vì sao lại muốn gặp mẫu thân?

Chẳng lẽ… nàng ta muốn g.i.ế.c mẫu thân sao?

"Ngươi chính là nương tử của Lý lang trung, Dung nương?"

"Hồi bẩm Thái tử phi, chính là nô tỳ."

Trải qua một năm trong phủ Thái tử, mẫu thân đã học được lễ nghi, tự xưng là "nô tỳ".

Thái tử phi nhìn mẫu thân với ánh mắt lười nhác, nhưng ánh nhìn chợt sắc lại: "Trước đó cũng là ngươi đỡ đẻ cho bản cung sao?"



Mẫu thân hơi do dự, rồi gật đầu: "Đúng vậy."

"Ngươi vẫn chưa c.h.ế.t sao? Quả nhiên mạng hèn thường sống dai." Thái tử phi không lộ vui buồn, nét mặt bình thản.

Mẫu thân dường như không đoán được ý định của chủ nhân, chỉ quỳ xuống dập đầu, không thanh minh, không tranh cãi.

Thái tử phi mím môi, ra hiệu cho tỳ nữ dâng trà, không thèm nhìn đến người đang quỳ dưới đất.

Một nén nhang trôi qua, Thái tử phi đặt chén trà xuống, chậm rãi nói: "Xem như ngươi cũng là người điềm tĩnh. Lại đây, bắt mạch cho bản cung."

Mẫu thân quỳ gối, chậm rãi bò tới, cung kính đặt tay lên mạch của Thái tử phi.

"Thế nào?"

Mẫu thân trầm ngâm giây lát, rồi thành thật đáp: "Lần sinh nở trước, Thái tử phi đã tổn thương thân thể. Nếu chăm sóc, điều dưỡng cẩn thận, nhất định có thể mang thai."

"To gan! Ngươi dám phỏng đoán ý của bản cung?"

Mẫu thân ngẩng đầu lên, giọng điệu khiêm nhường nhưng vững vàng: "Trước đây, nô tỳ đỡ đẻ cho Thái tử phi, biết rõ nỗi đau ở đâu. Nô tỳ nguyện giải trừ ưu phiền cho Thái tử phi.”

"Huống chi, phu quân nô tỳ có để lại một bài thuốc gia truyền, có thể hỗ trợ mang thai."

Ánh mắt Thái tử phi thoáng sáng lên, vẻ khó dò lúc nãy tan biến.

Quả nhiên, nàng ta gọi mẫu thân đến là vì vấn đề không thể mang thai.

Thời gian qua, nàng ta đã sai người tìm danh y ở khắp nơi, cuối cùng tìm đến góa phụ của nhà Lý lang trung, người được dân gian gọi là "Tống Tử Nương Nương".

Không ngờ, người nàng cần lại ở ngay trong phủ, mà vẫn chưa bị hành hạ đến chết.

"Lời này là thật chứ?"

"Là thật."

Mẫu thân gật đầu chắc chắn: "Nếu sau ba tháng Thái tử phi vẫn chưa mang thai, nô tỳ nguyện lấy cái c.h.ế.t để tạ tội."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.