Chiếc Bánh Đào

Chương 5



Ta thấy lòng nhói đau. Thái tử có nhiều tiểu thiếp như vậy, ai ai cũng phải uống loại thuốc này.

Vậy mẫu thân… liệu có c.h.ế.t không?

Bỗng chốc ta không muốn mẫu thân c.h.ế.t như thế này.

Mỗi ngày đều phải lấy máu, chẳng bao lâu mẫu thân đã ngã bệnh.

Bên bờ liễu rủ trong làn khói xuân, hoa đào đỏ thắm như ánh lửa, lại càng làm nổi bật vẻ yếu ớt, tái nhợt đến tiều tụy của mẫu thân, tựa như một thân cây khô cằn.

Phủ Thái tử liên tiếp truyền ra tin vui: Thái tử phi mang thai, Trắc phi cũng có thai, thậm chí cả tỳ nữ hầu cận của Thái tử cũng đã mang mầm sống trong người.

Mẫu thân được tôn xưng là "Tống Tử Nương Nương" trong phủ, trở thành khách quý, hưởng mọi sự kính trọng.

Bà được cấp một nơi ở riêng biệt, yên tĩnh và có quyền tự do ra vào phủ Thái tử.

Mỗi ngày, hương thuốc đậm đặc tỏa khắp viện, các tỳ nữ của từng vị thiếp đều thay nhau đến chờ lấy thuốc.

Họ tâng bốc mẫu thân lên tận mây xanh.

Thế nhưng, mẫu thân vẫn giữ dáng vẻ khiêm nhường, không kiêu ngạo, cũng không thấp hèn.

"Quả thật Dung nương là một người tốt bụng.”

"Nhờ có Dung nương, nếu không, e rằng nô tỳ đã không sống qua nổi mùa hè năm nay."

Mẫu thân hiền từ và nhân hậu, thường hay giúp đỡ những hạ nhân không đủ tiền mua thuốc.

Lâu dần, những người này thích đến trò chuyện với mẫu thân, giống như ta khi còn nhỏ, thường ngồi cạnh bà, nhìn bà pha trà và cùng ăn bánh đào giòn.

Họ nói chuyện rôm rả, còn ta lén lút tựa lưng về phía bà, giả vờ như đang dựa vào lòng mẫu thân, tìm kiếm lại cảm giác ấm áp ngày xưa.

Mẫu thân, mẫu thân.

Dẫu người và phụ thân không yêu thương ta, nhưng ta thì… mãi mãi yêu hai người.



Đêm đó, mẫu thân đích thân đi mua thuốc mang về phủ Thái tử. Có người theo sau lưng bà.

Ta muốn nhắc nhở bà.

Nhưng ta chẳng thể lật đổ giá thuốc, chẳng thể dập tắt ngọn nến.

Lại càng không thể bảo vệ mẫu thân.

Ta chỉ là một hồn ma nhỏ bé, không có chút linh lực nào. Đây đâu phải là thế giới thần thoại trong Sơn Hải Kinh.

Cứ thế, ta trơ mắt nhìn mẫu thân bị bịt mắt và mang đi.

Ta gấp đến mức bật khóc: "Chung Quỳ gia gia!”

"Tiên nữ tỷ tỷ!"

Mẫu thân bị ném vào một căn nhà lớn. Bà tháo miếng vải che mắt ra, khuôn mặt vẫn bình thản như mọi khi.

Nhìn mẫu thân, ta cũng dần bình tĩnh lại, trong lòng thầm niệm câu mà phụ thân từng dạy: "Binh tới tướng cản, nước tới đất ngăn."

"Ngươi chính là Tống Tử Nương Nương nổi tiếng đây sao? Không biết có thật là linh nghiệm hơn cả Quan Âm Bồ Tát không?"

Một giọng nói vang lên trong không gian, mẫu thân không hề sợ hãi, điềm tĩnh quay lại.

Người phụ nữ ấy đứng dưới ánh nến, vẻ ngoài cao quý, giữa chân mày có một nốt chu sa đỏ tươi.

Mẫu thân lập tức quỳ xuống: "Nô tỳ bái kiến Quý phi nương nương."

"Ồ?" Từ Quý phi có vẻ bất ngờ vì mẫu thân nhận ra mình.

Mẫu thân đáp: "Thuở bé, nô tỳ từng chịu ơn của Từ Tướng quân và đại tiểu thư. Dung mạo của Quý phi nương nương rất giống đại tiểu thư."

"Thì ra là phụ thân và tỷ tỷ." Từ Quý phi bừng tỉnh, sắc mặt thoáng dịu lại.

"Nếu không có họ, cũng sẽ không có nô tỳ ngày hôm nay.”



"Nô tỳ vô cùng cảm kích."

"Nếu đã mang ơn nhà họ Từ chúng ta, vậy sao lại vào phủ Thái tử?"

Từ Quý phi đột nhiên chất vấn: "Sao lại dùng bài thuốc cổ truyền để giúp Thái tử kéo dài dòng dõi?"

Ai ai cũng biết Từ Quý phi và Hoàng hậu bất hòa. Hoàng hậu đã có con trai và được phong làm Thái tử, trong khi Từ Quý phi đến giờ vẫn chưa mang thai.

Mẫu thân cúi rạp người xuống, quỳ bò đến chân Từ Quý phi, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt: "Thái tử lấy gia quyến của nô tỳ ra uy hiếp, nô tỳ không dám không tuân!”

"Cầu xin Quý phi cứu nô tỳ thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.”

"Xin Quý phi nương nương cứu lấy nô tỳ."

Mẫu thân cởi áo, để lộ cánh tay, vai, lưng, toàn thân đầy những vết sẹo chằng chịt.

Từ Quý phi khẽ hít một hơi lạnh.

Nhưng rất nhanh, nàng ta mỉm cười đầy hứng thú, nói: "Muốn bản cung cứu ngươi, thì hãy cho bản cung xem bản lĩnh của ngươi."

"Nô tỳ nguyện vì nhà họ Từ, dẫu vào nước sôi lửa bỏng cũng không từ nan!"

Ta không biết mẫu thân và Từ Quý phi đã đạt được giao dịch gì.

Khi mẫu thân loạng choạng rời đi, ta nghe thấy Từ Quý phi nói chuyện với tỳ nữ của mình:

"Nương nương, vì sao lại giữ nàng ta lại? Lỡ như..."

Từ Quý phi hừ lạnh: "Phụ thân ta đang cầm quân chiến đấu nơi tiền tuyến, vậy mà Thái tử lại tham ô ngân lượng của Hộ bộ, lương thực cấp phát cho quân đội toàn là đồ mốc meo!”

"Thái tử dám làm chuyện như vậy sao! Chỉ cần hắn chưa đăng cơ, hắn vẫn chỉ là Thái tử.”

"Nàng ta chẳng qua chỉ là hòn đá dò đường của bản cung. Nếu vô dụng, g.i.ế.c là được.”

"Huống hồ, bản cung cũng muốn có một đứa con của riêng mình."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.