Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 906: Xung đột



“Á!”.

Những người tập võ của nước Phù Tang đều hít sâu một hơi khí lạnh khi nhìn thấy Kazuma Nagashima.

Mười mấy năm trước Kazuma Nagashima được xưng là cao thủ số một Phù Tang, tha hồ tung hoành, chỉ tiếc mà bốn mươi năm trước đã thất bại trong tay Yagyu Muneyoshi, mấy năm nay không hề có tin tức gì của Kazuma Nagashima cả, có lẽ thực lực của ông ta đã trở nên cao thâm khó dò rồi.

Từ trước đến nay Kazuma Nagashima và Yagyu Muneyoshi vẫn luôn bất hòa với nhau, không biết lần này Kazuma Nagashima đến đây chỉ vì muốn quan sát trận chiến hay là có ý gì khác.

“Trần Cửu Dương, không ngờ ông lại dám bước chân vào nước Phù Tang, ông không sợ mình chẳng bước khỏi nước Phù Tang được hay sao?”, Kazuma Nagashima làm lơ tất cả mọi người, chỉ nhìn Trần Cửu Dương trân trân rồi lạnh lùng nói với lão ấy.

“Ha!”.

Trần Cửu Dương mỉm cuời, lão ấy nói hờ hững: “Nếu như Yagyu Muneyoshi nói ra câu này thì tôi sẽ đi ngay mà không nói hai lời, nhưng Kazuma Nagashima ông chẳng giữ được tôi đâu!”.

Mấy mươi năm trước lão ấy đã từng giao đấu với Kazuma Nagashima, nhưng hai người vẫn chưa phân thắng bại, mấy mươi năm nữa trôi qua, ông ta cũng chẳng tiến bộ gì cả.

“Tôi cho rằng tôi không bằng Yagyu Muneyoshi hả?”, Kazuma Nagashima nhìn Trần Cửu Dương trân trân rồi nói tiếp: “Hôm nay tôi đến đây là để đánh nhau một trận với Yagyu Muneyoshi, rửa lại mối nhục bốn mươi năm trước!”.

Mọi người đều rộ lên xôn xao, Yagyu Muneyoshi đã lên đến Thần cảnh, bây giờ Kazuma Nagashima lại dám ăn nói ngông cuồng như thế, lẽ nào trong mấy mươi năm nay Kazuma Nagashima cũng thăng cấp lên Thần cảnh rồi.

“Yagyu Muneyoshi là người tập võ thuần túy, ông không bằng lão đâu!”, Trần Cửu Dương lắc đầu, lão ấy đến đứng bên cạnh Sở Tế Thương, không nói chuyện với Kazuma Nagashima nữa.

Nếu như Kazuma Nagashima đến đây là để đánh nhau một trận với Yagyu Muneyoshi, thế thì Kazuma Nagashima sẽ không ra tay với lão ấy, lão ấy đến đây chuyến này là để quan sát cuộc tranh đấu, hơn nữa giữa lão ấy và Kazuma Nagashima cũng không có mối ân oán nào phải giải quyết cho bằng được, không cần phải kiếm thêm phiền toái.

“Hừ!”.

Kazuma Nagashima hừ một tiếng đầy bất mãn, ý của Trần Cửu Dương là ông ta không bằng Yagyu Muneyoshi, lần này nhất định ông ta phải chứng tỏ cho người đời biết người mạnh nhất trong Phù Tang chính là mình.

Kazuma Nagashima cũng không nói tiếp nữa, ông ta quay đầu nhìn người đang lướt đi trên tảng đá khổng lồ.

Người đứng trên tảng đá khổng lồ ấy nhìn thấy thế bèn vội vàng nhảy xuống, Kazuma Nagashima không phải là người mà bọn họ có thể đụng chạm đến được.

Paul cũng tìm một nơi chắn gió, dẫn theo ba người Anna đi cùng, gã là cao thủ bảng Thiên, tất nhiên không sợ lạnh, nhưng mặc dù ba người Anna đã mặc áo lông dày nhưng nhiệt độ trên núi Dainichi vào buổi tối rất thấp, người bình thường không thể nào chịu đựng nổi.

“Chú Paul, mọi người đang đợi ai đấy?”.

Bây giờ David đã biết trên núi gần như chỉ toàn cao thủ mà thôi, hơn nữa hắn không ngờ Paul mà hắn ta hay gặp trong gia tộc của Anna cũng là một tay cao thủ.

Hơn nữa từ cuộc nói chuyện ban nãy của bọn họ, hắn có thể biết rằng lần này các cao thủ võ lâm tập trung lại nơi này là để xem hai vị cao thủ quyết đấu.

“Bọn họ đang đợi hai người truyền kỳ!”.

Paul nhìn Anna, thấy vẻ mặt Anna không có vẻ gì lạ thường mới nói một cách từ tốn.

“Truyền kỳ?”.

Ánh mắt David và Christine đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, bọn họ không hề biết gì thế giới ngầm cả, bởi thế cũng không biết về sức mạnh của Thần Cảnh.

“Đến mai là mọi người sẽ biết thôi, lại gần đống lửa nghỉ ngơi một lúc đi!”.

Sau khi nói dứt lời, Paul bèn nhắm mắt nghỉ ngơi, không lên tiếng nữa.

Nhóm người Anna thức thêm một lúc, đến khi không thể chịu nổi nữa mới dựa vào nhau bên cạnh đống lửa rồi chậm rãi ngủ thiếp đi.

Màn đêm nhanh chóng buông xuống, trong đêm tối, thỉnh thoảng lại có tiếng lướt giữa không trung vọng đến, nhưng sau khi những người ấy đến cũng không làm phiền kẻ khác mà chỉ lẳng lặng tìm một góc yên tĩnh chờ đợi bình minh lên.

Giữa đêm khuya tăm tối, Trần Cửu Dương mở bừng hai mắt, ánh mắt lão ấy toát ra vẻ kinh ngạc, bây giờ lão ấy đã có tu vi bước nửa chân vào Thần cảnh, chỉ còn cách cánh cửa Thần cảnh trong truyền thuyết một bước chân mà thôi.

Nhưng khi trời hửng sáng, lão ấy lại có thể cảm nhận được hơi thở khiến bản thân lão ấy rùng mình sợ hãi, người có thể khiến cho ông ta sợ hãi chắc chắn đã lên đến Thần cảnh rồi.

Trần Cửu Dương cười khổ, vốn dĩ cứ nghĩ rằng cả trăm năm nay không có cao thủ Thần cảnh nào xuất hiện, trên đời này chẳng còn bao nhiêu vị lên đến Thần cảnh nữa, không ngờ trận quyết đấu giữa Lâm Ẩn và Yagyu Muneyoshi lại thu hút nhiều yêu ma quỷ quái như thế.

Còn gương mặt của Kazuma Nagashima ở gần đây vẫn mang vẻ tự tin, ông ta khinh thường chẳng buồn nhìn đến những cao thủ xuất hiện ở gần đây.

Khi chân trời lộ ra tia sáng đầu tiên.

Cụ Tiền dẫn Liễu Thanh Ti và vài cao thủ có mối quan hệ thân thiết với cụ ta lên đỉnh núi, một vài người biết nhà họ Tiền và Lâm Ẩn có mối quan hệ khăng khít với nhau đều đổ dồn tầm mắt về phía ấy.

“Anh Tiền, Lâm Ẩn đâu?”.

Sở Tế Thương và cụ Tiền đã gặp nhau vài lần, thấy cụ Tiền đến đây, Sở Thế Thương bèn vội vàng đến hỏi.

“Cậu Ẩn đã đến rồi”.

Cụ Tiền vừa nói dứt lời đã nhìn thấy Lâm Ẩn đạp giữa không trung nơi mặt trời mọc, mặt trời ló dạng trên mặt biển ở đằng đông, ánh dương vàng chiếu sáng cả đất trời, hùng tráng và đẹp đẽ, gần như cả đỉnh núi Đại Nhật đã được phủ trong lớp ánh sáng rực rỡ.

“Có lời nào diễn tả được hết nét đẹp này, so với khung cảnh ở đây, trận chiến mà mình chờ đợi có là cái gì?”.

Trần Cửu Dương nhìn về phía mặt trời vừa mọc mà buông tiếng thở dài.

“Cậu Lâm, không ngờ cậu lại dám đến đây, tôi cứ nghĩ rằng cậu sẽ chọn nơi khác để quyết đấu với tôi, đánh nhau ở nơi này đúng là tôi có ưu thế hơn cậu!”.

Thấy Lâm Ẩn xuất hiện giữa không trung, một giọng nói mạnh mẽ vang lên.

Bây giờ mọi người mới phát hiện ra Yagyu Muneyoshi đang cầm kiếm trong tay, lão đang đứng trên một ngọn cây, dường như đã hòa thành một thể vào môi trường xunh quanh, nếu như Yagyu Muneyoshi không lên tiếng, bọn họ vốn không thể phát hiện ra lão nổi.

“Có thể quyết chiến một trận với ông Yagyu cũng là may mắn của tôi!”.

Lâm Ẩn chắp hai tay sau lưng, sắc mặt anh toát ra vẻ ngạo mạn.

Đến lúc đối mặt với Yagyu Muneyoshi thì anh mới có thể cảm nhận được hết sự đáng sợ của người này, bây giờ Yagyu Muneyoshi giống như một thanh kiếm chưa được mài, trông có vẻ bình thường nhưng lại che giấu sự sắc bén bên trong.

Mặc dù nhìn lão chẳng có chút uy hiếp nào cả, nhưng Lâm Ẩn lại cảm nhận được sự uy hiếp còn từ lão còn mạnh hơn Bạch Hạo đến từ bí cảnh nữa.

“Yagyu Muneyoshi!”.

Vào lúc này, có giọng nói chất chứa đầy ác ý vang lên, Kazuma Nagashima chầm chậm đứng dậy từ trên tảng đá, ông ta lên tiếng với vẻ ngạo mạn: “Yagyu Muneyoshi, ông không thể đấu được với thằng nhóc này đâu, bởi vì ông sẽ chết trong tay tôi”.

“Bốn mươi năm nay tôi luôn vất vả luyện tập Một Đao Gió Thần, cuối cùng đã lên đến Thần Cảnh, hôm nay tôi phải chứng tỏ với người đời rằng tôi mới là cao thủ hạng nhất ở Phù Tang”.

Yagyu Muneyoshi lắc lắc đầu, lão nói hờ hững: “Kazuma Nagashima, ông không phải là đổi thủ của tôi đâu, lùi xuống đi, hôm nay tôi chỉ có một đối thủ là cậu Lâm Ẩn thôi!”.

Gương mặt Kazuma Nagashima đỏ gay, ông ta không ngờ rằng trong mắt Yagyu Muneyoshi chỉ có Lâm Ẩn, đến liếc cũng chẳng buồn liếc sang nhìn ông ta chút nào.

Bây giờ đang là lúc ông ta đột phá Thần cảnh, sức mạnh tinh thần lên đến đỉnh cao, làm sao có thể chịu nổi sự sỉ nhục này cho được, ông ta bèn thét lớn:

“Yagyu Muneyoshi, đi chết đi!”.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.