Sau khi Kazuma Nagashima gầm lên một tiếng đầy giận dữ, thanh đao dài trong tay ông ta giơ cao lên khỏi đỉnh đầu, đột nhiên chém về phía Yagyu Muneyoshi.
Đao khí rực rỡ xé ngang không trung chém về phía Yagyu Muneyoshi với khí thế mạnh mẽ không gì cản nổi, dường như lưỡi đao muốn xé đất trời, lưỡi đao sáng lòa rực rỡ khiến cho những người khác không dám nhìn thẳng.
Yagyu Muneyoshi cười nhạt, lão giơ bàn tay mảnh khảnh của mình lên, chỉ vào thinh không từ phía xa.
Kiếm khí như cầu vồng hiện lên giữa không trung.
Kiếm khí như dải sáng trắng dài đủ ba tấc bắn ra từ ngón tay Yagyu Muneyoshi, trông giống hệt như thanh kiếm bay giữa không trung, lượn lờ một vòng rồi bắn thẳng vào lưỡi kiếm rực rỡ kia.
Lưỡi kiếm ác liệt, cho dù cách nhau vài chục mét thì mọi người vẫn cảm thấy đau đớn như bị dao cắt. Lưỡi kiếm sáng lóa kết lại thành thực thể.
“Ầm!”.
Lưỡi kiếm và kiếm khí va vào nhau, không ngờ lưỡi kiếm lại bị kiếm khí cắt ngang, khiến cho Kazuma Nagashima không thể không tiếp tục chém thêm vài nhát kiếm nữa mới có thể đứng vững.
Mọi người đứng quan sát đều biến sắc.
Yagyu Muneyoshi chỉ tung ra có một chiêu thôi, hơn nữa còn chẳng rút kiếm mà đã ép Kazuma Nagashima lùi liên tục về sau, rốt cuộc Yagyu Muneyoshi mạnh đến mức nào kia chứ.
Đến nhóm cao thủ như Trần Cửu Dương cũng ngẩn người, khi nãy Yagyu Muneyoshi chỉ vung kiếm một cách tùy tiện mà ông ta đã không đỡ nổi, đây là sự khác biệt giữa cao thủ Thần cảnh và nửa bước Thần cảnh sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Cửu Dương không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.
“Thầy ơi!”.
Học trò sau lưng Kazuma Nagashima luôn nhìn ông ta với vẻ căng thẳng, bây giờ đến bọn họ cũng nhận ra Kazuma Nagashima thật sự không phải là đối thủ của Yagyu Muneyoshi.
Vốn dĩ bọn họ còn đang tràn trề tự tin, Kazuma Nagashima bước vào Thần cảnh, đang là lúc phe phái của bọn họ phát triển rực rỡ nhất, nhưng bây giờ tình hình lại trở nên nguy hiểm rồi.
“Yagyu Muneyoshi!”.
Vẻ không cam tâm hằn lên trên gương mặt của Kazuma Nagashima, ông ta nhìn Yagyu Muneyoshi trân trân rồi quát lên: “Lẽ nào tôi còn không đủ tư cách cho ông rút kiếm ra sao?”.
“Sát Thần Nhất Đao Trảm!”.
Kazuma Nagashima gầm lớn thật lớn, ông ta đột ngột lao vút về phía trước, ống tay áo tung bay phấp phới, mái tóc bạc dựng đức, trông giống hệt như một thanh kiếm sắc, kiếm ý mãnh liệt xoay chuyển quanh người ông ta, khiến cho học trò sau lưng ông ta không chịu nổi mà phải lùi về sau.
Ông ta giơ thanh kiếm trong tay lên cao, ánh sáng trên thanh kiếm mỗi lúc một rực rỡ hơn.
“Thầy sắp sửa chiến đấu bằng hết sức mình rồi!”.
Sắc mặt học trò thứ nhất của ông ta thay đổi, “Sát Thần Nhất Đao Tràm” là chiêu thức bí mật không truyền lại trong môn phái của bon họ, chỉ có mỗi mình hắn ta và Kazuma Nagashima biết mà thôi, mặc dù uy lực của Sát Thần Nhất Đao Trảm cực kỳ lớn, nhưng tai hại cũng rất lớn, ngoại trừ lúc bán mạng ra, sẽ không có ai dùng đến nó.
Hắn ta không ngờ rằng Kazuma Nagashima vừa mới giao đấu đã sử dụng Sát Thần Nhất Đao Trảm.
Xem ra việc thua Yagyu Muneyoshi trong thời kỳ đỉnh cao đã đem lại đả kích quá lớn cho thầy mình.
Nghĩ đến đây, học trò đầu tiên của Yagyu Muneyoshi thở vắn than dài, hắn ta nói với những học trò còn lại trong môn phái: “Lùi về sau!”.
“Đao này của ông có tư cách cho tôi rút kiếm!”.
Yagyu Muneyoshi nhìn thanh dao dường như đã hấp thu hết mọi ánh sáng trong trần thế, lão mỉm cười: “Kazuma Nagashima, để thể hiện sự tôn trọng của tôi dành cho ông, tôi sẽ không nương tay trong nhát kiếm này đâu!”.
Yagyu Muneyoshi cúi đầu xuống giống như thầy tu ngồi thiền, ngón tay dài và thon thả của lão rút thanh kiếm treo bên hông ra, chậm rãi vung về phía Kazuma Nagashima.
“Vù vù!”.
Kiếm khí nổi cuồn cuộn khắp cả bầu trời, lưỡi kiếm trắng xóa đông cứng lại thành thực thể rồi lan tỏa ra khắp bầu trời, soi sáng nửa ngọn núi Dainichi thành một màu bạc trắng, trở thành thế đối lập mạnh mẽ với ánh dương vừa mới ló dạng, giống hệt như mặt trăng và mặt trời cùng mọc một lúc vậy.
“Trảm!”.
Dưới chân Kazuma Nagashima giống hệt như rồng bay giữa không trung, thanh kiếm dài trong tay bừng sáng rực rỡ, thanh đao mang dài trăm mét chém thẳng vào người Yagyu Muneyoshi.
“Đi!”.
Thanh kiếm dài trong tay Yagyu Muneyoshi mặc sức tung hoành giữa không trung, kiếm khí giăng kín bầu trời lần lượt phóng về phía ánh đao dài trăm mét kia.
“Keng keng keng!”.
Kiếm khí lập tức biến mất lúc va chạm với đao mang, trông giống hệt như thiêu thân lao đầu vào ngọn lửa, nhưng kiếm khí trong thinh không quá nhiều, cả thảy cũng hàng vạn cái.
Mỗi một kiếm khí của Yagyu Muneyoshi đều giống với viên đạn được bắn ra, mỗi một phát đều va chạm vào đao mang của Kazuma Nagashima, một trăm thanh kiếm khí cuối cùng nối lại thành đường thẳng như đàn ca bơi lội dưới nước, bắc ngang giữa nền trời như chiếc cầu vồng lớn.
Ánh sáng trắng vừa xuất hiện.
Đao mang lập tức vỡ tan tành, ánh sáng trắng khiến cho cả thanh đao mang vỡ vụn, cuối cùng đâm thẳng vào trái tim của Kazuma Nagashima.
Rồi ánh sáng trắng biến mất giữa không trung.
“Rắc!”.
Thanh kiếm dài trong tay Kazuma Nagashima vỡ nát, cơ thể ông ta chậm rãi đổ về sau.
“Thầy ơi!”.
Học trò đầu tiên của Kazuma Nagashima gọi ông ta với giọng thê lương, hắn ta xông đến ôm thi thể của Kazuma Nagashima.
“Cậu mang thầy mình xuống an táng đi!”.
Sau khi Yagyu Muneyoshi nói dứt lời, lão quay đầu nhìn Lâm Ẩn, kiếm dài trong tay bùng nổ thành ánh sáng chói lòa.
“Yagyu Muneyoshi, trường phái Ise của Phù Tang, xin cậu Ẩn chỉ bảo!”.
“Lâm Ẩn nhà họ Lâm!”, Lâm Ẩn nói một cách trịnh trọng.
“Vốn dĩ tôi cứ nghĩ rằng lần này mình xuất quan rồi sẽ chiến đấu một trận với người Trường Sinh trong Long Quốc, nhưng không ngờ đối thủ lại là nhân tài trong thế hệ con cháu như cậu”, Yagyu Muneyoshi mỉm cười, lão nói tiếp:
“Tôi bước chân vào Thần cảnh vào sáu mươi năm trước, lúc ấy tìm khắp thế giới cũng chỉ gặp, một cao thủ người Trường Sinh Thần cảnh của Long Quốc mà thôi, mặc dù khi ấy cũng cảm thấy rất sảng khoái khi đánh nhau một trận với ông ta, nhưng người Trường Sinh cứ giống như thần tiên vậy, một lòng tu luyện sống lâu chứ không truy cầu võ học, bây giờ có thể giao đấu một trận với cao thủ như cậu, dù có chết tôi cũng không có gì để hối tiếc”.
Nghẹt thở, tâm hồn bị đè đến nỗi không sao thở được.
“Xoẹt!”.
Vào lúc ấy, một tia sét to bằng thân cây cắt ngang không trung, xẹt giữa hai người bọn họ, bầu trời bắt đầu đổ mưa rả rích.
Vào lúc tia sét biến mất, Lâm Ẩn và Yagyu Muneyoshi ra tay cùng một lúc.
Lâm Ẩn đạp bước giữa trời đất, anh tung nắm đấm ra.
Sức lực trong nắm đấm của anh cuộn trào, đánh tan màn mưa giữa không trung, tạo thành con đường dài trăm mét và rộng đủ trăm mét, bắc từ phía Lâm Ẩn cho đến bên cạnh Yagyu Muneyoshi trên đỉnh núi.
“Không ngờ chẳng mượn nguyên khí từ trời đất, chỉ sử dụng chân nguyên trong cơ thể mà có thể khiến cho chân nguyên của một cú đấm kéo dài như thế, chân nguyên trong cơ thể Lâm Ẩn đã mạnh đến mức nào rồi!”.
Đồng tử của Trần Cửu Dương co rụt lại, lão ấy tự lẩm bẩm với mình, bế quan mấy mươi năm nay mà không ngờ lão ấy còn chẳng nhìn thấu thực lực của lứa con cháu mình.
“Phá kiếm!”.
Khác với việc Lâm Ẩn lấy sức mạnh trong cơ thể để tung một cú đấm tung hoành thiên hạ.
Yagyu Muneyoshi nhẹ nhàng vung thanh kiếm dài trong tay. Màn mưa trên bầu trời hóa thành kiếm nước, những thanh kiếm nước có kích cỡ khác nhau, không có cán và sắc bén tột cùng, ánh lên tia sáng lạnh lẽo.
Trong giây phút đó, dường như tất cả nước mưa trong không trung đều biến thành hàng vạn thanh kiếm sắc bén, phóng về phía Lâm Ẩn!