Paul liếc nhìn hai người đang chắn đường kia, nói rằng: "Chúng tôi có thể đi lên không?".
Người đàn ông mặc đồ võ sĩ bỗng nuốt nước bọt, vội bảo: "Tất nhiên rồi, mời tiền bối lên!".
Paul không thèm nhìn hai người kia nữa, dẫn ba người Anna lên trên núi.
Đợi bọn họ lên đỉnh núi rồi mới thấy ở đây có rất nhiều người, đang túm năm tụm ba đứng chung một chỗ, vẻ mặt rất nghiêm túc.
"Chú Paul, trận quyết chiến chẳng phải là vào lúc mặt trời mọc ngày mai sao?".
Anna nhìn đám người trên đỉnh núi với vẻ nghi hoặc, diện tích trên đỉnh núi Đại Nhật rất lớn, nhưng lúc này chỉ ước chừng qua loa cũng phải có hơn năm trăm người lấp đầy rồi.
"Đây là cuộc chiến Thần cảnh lần đầu tiên trong trăm năm qua, tất nhiên sẽ có rất nhiều người không ngại ngàn dặm xa xôi đến đây, hơn nữa đa phần ở đây đều là người tập võ, ăn gió nằm sương cũng chẳng là gì cả", Paul cũng không ngờ mới lúc này thôi mà đã nhiều người như vậy, bấy giờ mới là buổi chiều sáu giờ thôi, còn cách lúc mặt trời mọc mười tiếng nữa.
Hơn nữa khi gã vừa lên đã phát hiện không ít người quen ở đây, thế giới ngầm ở phương Tây cũng đến đây không ít, Brady lúc trước cậy nhờ Lâm Ẩn cũng đến, giờ đang ngồi trên một tảng đá nhắm mắt dưỡng thần.
"Cô Anna, tôi đã nghị các cô mau xuống núi đi, thực lực của cô quá yếu, Christine và David còn không biết võ đạo, đến lúc đó tôi sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn", Paul nhìn Anna rồi trịnh trọng nói.
Gã nhìn Anna lớn lên từ nhỏ, nếu không đã chẳng đồng ý theo Anna đến tìm Lâm Ẩn, phải biết rằng lão Tước gia đã bán đứng Lâm Ẩn, bây giờ thái độ của Lâm Ẩn với gia tộc Cromir còn chưa rõ, nếu Lâm Ẩn đấu võ giành thắng lợi rồi lại nổi lên sát tâm với bọn họ, thì bọn họ ngay cả tư cách chạy trốn còn không có nữa là.
"Không phải có chú Paul rồi sao?", Anna cười nói, cô ta biết thực lực của Paul, được coi là một cao thủ không tệ trong bảng Thiên.
Paul lắc đầu, ánh mắt ngưng trọng mà nói: "Thực lực của cao thủ Thần cảnh thế nào tôi cũng không rõ, tôi không có tự tin có thể bảo vệ được cho các cô cậu dưới dư âm giao thủ của hai cao thủ Thần cảnh đâu".
"Hai người đang nói gì thế? Lẽ nào chỗ này ngày mai có thần thánh giao đấu à?", hai người David và Christine tỏ vẻ nghi hoặc không thôi, bọn họ chẳng qua chỉ là đi du lịch thôi, sao lại dính đến tranh đấu gì ở đây nữa.
"Paul, lâu rồi không gặp!".
Vào lúc này, giọng nói thô kệch vang lên, một người đàn ông phương Tây có khuôn mặt dữ tợn không mấy thiện chí nhìn chằm chằm vào nhóm người Paul và Anna, bước hiên ngang qua đây.
"Martin, không ngờ ông còn sống đấy!".
Trên mặt Paul lộ ra vẻ kinh ngạc, Martin cũng là một cao thủ bảng Thiên, thực lực không hề kém gã, hơn nữa quan hệ của Martin với gia tộc Cromir vô cùng tệ, trước đây còn suýt nữa bị bố cả Anna đánh chết, gặp Martin ở đây quả thật chẳng phải chuyện gì tốt lành.
"Hừ!".
"Tất nhiên tôi còn sống rồi, đây chắc là con gái của tiểu Tước gia chứ gì, mặt mũi cũng được đấy!", Martin nhìn chằm chằm Anna rồi liếm môi một cái, nói: "Ông nói thử xem, nếu tôi bắt con bé này giao cho cao thủ Thần cảnh Lâm Ẩn, cậu ta sẽ thưởng cho tôi cái gì đây?".
Người chung quanh cũng đưa ánh mắt khó nói nhìn chằm chằm vào đám người Anna, lão Tước gia và Caesar cùng rắp tâm tính kế một vị cao thủ Thần cảnh là chuyện sôi sùng sục lưu truyền khắp giới võ đạo, không ngờ người của gia tộc Cromir còn dám đến đây, không sợ Lâm Ẩn đâm chết bọn họ với một chiêu kiếm à?
"Martin, đừng có mà làm càn, cô Anna cũng có chút giao tình với cậu Ẩn đấy!", Paul đẩy ba người Anna ra sau lưng bảo vệ, rồi chậm rãi nói.
"Hừ!".
Martin hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Mười mấy năm trước tiểu TUowcs gia suýt nữa đã giết chết tôi, không báo cơn thù này lòng tôi không nuốt được lửa giận".
"Cho dù còn kỹ nữ này có quen biết Lâm Ẩn thì sao? Bây giờ tôi giết các người rồi lập tức xuống núi ngay, tôi cũng không tin Lâm Ẩn sẽ vì các người mà đuổi giết tôi khắp nơi, hơn nữa chưa chắc lần này Lâm Ẩn còn sống được!".
Oành!
Martin vừa nói xong thì cả cơ thể đã bị một bàn tay đen hất ra ngã lăn quay, chủ nhân của bàn tay lớn này chính là thủ lĩnh Brady của Địa ngục rắn chín đầu.
Brady lạnh lùng nhìn Martin, thấp giọng nói: "Cậu Ẩn há để cho ông soi mói bình phẩm?".
"Tha mạng!".
Martin sợ hãi nhìn Brady, ông ta không ngờ Brady lại trung thành với Lâm Ẩn như vậy, ông ta còn tưởng rằng Brady chỉ là bị Lâm Ẩn uy hiếp nên mới bất đắc dĩ giả vờ quy thuận.
David và Christine lập tức nôn thốc ra, bọn họ không ngờ mình lại thấy một màn máu tanh như thế, vừa rồi Martin còn nhìn họ chằm chằm, giờ đã bị một người đàn ông mặc đồ gió cồng kềnh hóa ra một bàn tay ảo bóp cho biến dạng.
Paul cũng tỏ thái độ căng thẳng nhìn chằm chằm vào Brady, chỉ lo Brady cũng ra tay với họ vì Lâm Ẩn, thực lực của hắn của gã và Martin ngang nhau, Martin không phải đối thủ đỡ được một hiệp với Brady, thì tất nhiên gã cũng không phải.
Mấy lão quái vật khác nhìn Brady ra tay thì cũng lộ vẻ kinh ngạc, nhất là một ít người từng giao thiệp với Brady, rõ ràng họ có thể cảm nhận được sự tiến bộ trong thực lực của Brady, lúc giao chiến ở thần điện, thực lực của gã không kinh khủng như thế.
Làm xong mấy chuyện này, Brady cứ như người không liên quan, nhắm hai mắt lại.
Nhưng vào lúc này, có một bóng người bỗng nhiên chạy đến từ một vách núi cheo leo không đường di, chỉ thấy người đó giẫm lên tảng đá nhỏ là thân thể đã vọt lên cao mấy chục mét.
Bộp!
Khi đáp xuống mặt đất, liếc nhìn xung quanh rồi cười nói: "Xem ra tôi đến đúng lúc, suýt chút nữa đã không có vị trí tốt để xem rồi".
Nhìn thấy ông lão này, lão Dược vương Sở Tế Thương đến từ sớm cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vàng đi đến nghênh tiếp, khom người nói: "Chú Trần, chú cũng đến rồi".
Trong mắt những người tập võ đến từ Long Quốc đều lộ vẻ kinh ngạc, lão Dược vương bấy giờ đã hơn tám mươi tuổi, thế mà cụ ấy còn gọi người này là chú, lẽ nào tuổi tác của lão già ấy đã hơn trăm rồi ư?
"Ha ha, tôi thấy xương khớp mình không hoạt động được nữa rồi, chắc sắp xuống mồ rồi!", ông lão cười cười, bảo: "Hơn nữa, cuộc chiến Thần cảnh mà không đến xem thì chắc chắn sẽ là sự nuối tiếc lớn nhất trong đời".
"Lão ấy là Thần Uy Môn Cửu Dương!".
Một người tập võ bảng Thiên đã có tuổi ở Long Quốc bấy giờ mới nhận ra Cửu Dương, Cửu Dương đã bốn mươi năm rồi không xuất hiện, Trần Cửu Dương và Lâm Kình Thương là người cùng thời, nếu như nhà họ Lâm không xuất hiện Lâm Kình Thương, thì ở thời đó, ánh mặt trời chói chang nhất chắc chắn là Trần.
"Chào tiền bối Trần!".
Một ít người tập võ có giao thiệp với Thần Uy Môn ở Long Quốc vội vàng chào hỏi.
Trần Cửu Dương khẽ gật đầu, thở dài một tiếng nói: "Ầy, không ngờ tôi chưa đợi được đấu một trận với Lâm Kình Thương, mà chắt trai của ông ta cũng đã lên đến Thần cảnh rồi, xem ra tôi thật sự già rồi".
"Hừ, biết mình già thì ngoan ngoãn ở nhà đi, chớ đến đây để xấu mặt!".
Nhưng vào lúc này, một giọng nói phách lối truyền đến, một ông già được các kiếm khách mặc đồ võ sĩ vây quanh đang chậm rãi bước từ dưới núi lên.