Không hề kém cạnh, Tiêu Chính Nam cũng đã nhanh chóng biến đổi.
Những tiếng gầm gừ của chúa sơn lâm, vang vọng tứ bề. Quyền uy trấn áp tựa thái sơn áp đảo, một hình bóng trắng trong to lớn ước chừng bảy mươi trượng dần dần lộ diện. Đấy là một hình thể hổ trắng với phi bạch trắng quấn quanh người.
Bạch Hổ.
Tiếp theo đấy, lần lượt những bộ phận của một bộ giáp hoàn chỉnh xuất hiện, nhập vào cơ thể hiện tại và trang bị cho y. Từ bả vai, hông, ngực, đai, quần, hài,... Đi kèm với những thứ đó là một bộ y phục trắng mới thay thế cho bộ đương mặt, đã được hóa ra và lồng làm áo sống bên trong.
Song song với đó từng đường nét vàng, được vẽ lên những vành áo gần nơi quần. Tạo nên những đường nét hoàn mỹ cho bộ chiến giáp vừa được hình thành. Thứ cuối cùng được y mang đến là một bộ phi bạch đặt biệt được làm từ những tia điện uy lực nối với nhau bởi hai ấn vật hổ đầu trắng.
Chiến giáp thành hình, sấm rền gió cuốn, uy chấn thiên hạ.
Giữ đúng lời giao ước, Tiêu Chính Nam không ngại phô diễn ra sức mạnh thực sự của bản thân. Như một lẽ tấc yếu, Lưu Nghị Thành không để bản thân thua thiệt.
Hắn đưa tay nắm lấy không gian.
Trực tiếp hóa ra, hàng nghìn mảng khí vàng kim, từ đấy chúng biến đổi hắn dần dần. Ảo ảnh hóa siêu thực, một hình ảnh của Địa Tạng Vương Bồ Tát bằng vàng to lớn như một ngọn núi cao hiện thân trong đám mây.
Giây phút đó, Lưu Nghị Thành được khoác lên người một bộ thần trang cà sa, nhưng nhuốm một màu đen tối hơn vì pha lẫn một vài chi tiết hắc ám.
Dũng mãnh khoe ra phần thân trên đầy cơ bắp, đi kèm với một mảnh vải bắt chéo từ hông trái lên vai bên phải và một chuỗi hạt với 52 viên. Cùng kích thước mỗi hạt ước chừng cũng 32 phân, nặng đến 44 lạng.
Đồng thời vầng hào quang phía sau lưng, cô đặc lại bằng một hình tròn với những đường nét như lửa.
Khi cả ba hiện thân, cũng là lúc nơi đây thành chiến trường.
Sấm rền chấn động vùng trời, gió cuốn vạn vật vào hư vô.
"Đánh đi!"
Kinh Như Tuyết mạnh miệng nói. Mặc dù hắn lúc này thể hiện sức mạnh, không ngán một ai. Nhưng thực tế, hắn đã kiệt sức, chẳng mấy chốc tự đoạn kinh mạch mà c·hết, không cần đến Lưu Nghị Thành cùng Bạch Hổ ra tay.
Hắn biết rõ điều đó chứ, tuy nhiên ngoài cách này ra hắn không còn lựa chọn nào khác. Dù có c·hết hắn cũng phải thử một lần.
"Được!"
Ngay lúc này.
Một thanh âm nữ nhân từ phương xa truyền đến khuấy động không gian.
"Nóng giận như thế không tốt cho sức khỏe đâu, phải không? Sẽ c·hết thật đấy!"
Ngữ điệu của giọng nói ấy, du dương như tiếng đàn, ngọt ngào không thua mật ong. Khiến cả ba đấng nam nhân nhất thời dừng vận khí mà đưa ánh mắt nhìn về nơi phát ra thanh âm kia.
Từ phương tây, một ánh sáng đỏ rực bay đến với tốc độ siêu nhanh. Nhìn kỹ một lúc thứ đó chính là một phượng hoàng lửa lớn mang theo hào quang lấn áp cả ánh chiều tà.
Mỗi lần nó đập cánh là tiếng lách tách lại vang đi như thể đấy là một ngọn lửa sống.
Khi vừa giáp mặt với ba cường giả, nó liền thay đổi quỷ đạo bay thành hình tròn chắn trước mặt Kinh Như Tuyết. Tự dùng thân vẽ ra một hình thù đồng dạng với cách di chuyển.
Chỉ một thoáng chốc, nó đã tạo nên một cánh cổng để khai mở một không gian khác. Từ đó một nữ nhân từ bên trong thục nữ bước ra.
Một dòng hương thơm dịu nhờ đó mà lan tỏa xung quanh, khiến ai ngửi phải cũng phải ngây ngất.
Trong đó bao gồm cả Lưu Nghị Thành, chỉ vừa nhìn thấy hình bóng của người đó, tim của hắn đã loạn nhịp. Đôi mắt nhìn chằm chằm không chớp lấy một cái.
Sự mê mẩn thể hiện rõ đến mức, hắn đã tự thân thu lại chân khí từ lúc nào không hay. Cơn giận cũng theo đó mà tan biến trước dung mạo đấy.
Đồng một thể ấy, Tiêu Chính Nam lại có cảm xúc trái ngược, y tỏ vẻ khó chịu, chán ghét ra mặt.
Y không tự chủ được mà tặc lưỡi một cái.
Chậc.
Rồi thầm nhủ.
"Phiền phức rồi đây."
Sau khi nói những lời này, y lại bắt được cảm xúc trên gương mặt của Lưu Nghị Thành không khác gì kẻ bị hớp hồn thì lắc đầu khinh bỉ:
"Tên này sớm muộn gì cũng phải c·hết trên bụng nữ nhân. Thật ngu ngốc khi kết minh với hắn."
Mắng xong y nhìn về phía Kinh Như Tuyết thấy mục tiêu đã được nữ nhân kia đứng ra bảo vệ thì xiết chặc tay đầy phần nộ.
Nữ nhân này là ai mà lợi hại đến vậy.
Với ngũ quan tuyệt mỹ. Cặp chân mày thanh tú đi kèm với đôi mắt đen tuyền, long lanh, quyến rũ và không kém phần bí ẩn.
Từng bước nàng đi trên không trung đều được nâng niu bởi những con phượng hoàng bé nhỏ uốn quanh chân thay thế cho đôi hài.
Nàng là Chu Tước "Lâm Trân Trân." hay còn được gọi với danh xưng Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ Nhân.
Chả trách lại có sức hút đến vậy.
Khi nàng bước qua thì cũng là lúc phượng hoàng ngưng đập cánh, rồi trong một tích tắc nó đã hóa thành hình dạng nhỏ nhắn bay vòng quân thân thể của nàng, thi thoảng lại đậu trên vai
"Chư vị, sao lại phải một mất một còn như thế. chi bằng chúng ta ngồi xuống giảng hòa thì hơn."
Nói đoạn nàng, búng nhẹ đầu ngón tay bắn ra một đạo quang năng lượng đến chỗ của Kinh Như Tuyết.
Ngay tức thì dòng chảy năng lượng chạy khắp ngươi biến từng thương từng tích của hắn biến mất. Trong thoáng chốc khôi phục nguyên trạng.
Điều đó khiến Lưu Nghị Thành cùng Tiêu Chính Nam bất ngờ đến độ tức giận. Nhưng không thể làm gì.
Vốn dĩ, sức mạnh của Chu Tước sinh ra là khả năng khôi phục vô hạn. Ngay cả đội quân Thần giới hùng hậu cũng không phải là đối thủ của tộc phượng hoàng với sự chỉ huy của nàng.
Thậm chí khi có sự tham gia của nàng trong hàng ngũ Tứ Linh Thánh Thú đã giúp cho Thanh Long một bước đoạt được Thăng Long Thành.
Vậy cho nên sự xuất hiện của nàng ở đây, khiến kế hoạch của hai người Tiêu Chính Nam bị phá sản.
Chúng không biết phải làm gì tiếp theo.
Riêng Kinh Như Tuyết thì khá bất ngờ khi Lâm Trân Trân đứng về phía mình mà không phải là Tiêu Chính Nam. Nói gì cả hai đều là Tứ Linh.
Chưa kịp nói ra lời cảm tạ. Nàng đã liếc nhìn Kinh Như Tuyết mà nháy mắt.
Sau đó nói dõng dạc:
"Người này là sư đệ của ta. Thân là đồng môn ta không thể khoanh tay đứng nhìn y c·hết. Vì vậy mong hai vị nể tình ta mà tha cho nó một mạng."
"Đồng môn!!!"
Không chỉ hai người Bạch Hổ bất ngờ mà ngay cả đương sự là Kinh Như Tuyết cũng không hiểu nổi.
Lưu Nghị Thành dù có phần không cam tâm từ bỏ, nhưng lúc này từ thế hai đánh một đã thành hai với hai.
Nếu kể cả khả năng của Lâm Trân Trân thì thậm chí không ngoa khi nói hai người đang đấu với hàng chục cường giả mạnh mẽ với khả năng hồi phục không ngừng.
Đi kèm với thần trí của hắn đang không bình ổn vì nhìn thấy nàng. Liền hít một hơi nói:
"Được, vì nàng ta sẽ tha cho hắn."
Nói xong hắn nhìn Tiêu Chính Nam ra dấu rút lui. Ngay tức thì cả hai biến mất cùng dòng chảy thời gian.
Trả lại không gian yên bình cho nơi đây. Mọi thứ về cơ bản đã khôi phục nguyên trạng trừ những mất mát hữu hình quá lớn không thể phục nguyên mà thôi.
Sóng gió qua đi, Lâm Trân Trân nhìn Kinh Như Tuyết cười duyên.