Bên ngoài Đế Đô Thành trên Lục Địa Hoa Bắc năm mươi dặm về phía Tây Bắc.
Rập...Rập... Rập.
Cha...Cha...Cha.
Tiếng vó ngựa đi kèm tiếng roi quất vào da thịt, pha lẫn với tiếng hối thúc thốt ra từ miệng của những tráng sĩ áo đỏ. Họ tắm mình trong cơn mưa nặng hạt mà hối hả đi xuyên qua một khu rừng trúc.
Nhóm người phi nước đại bên dưới, bám theo họ là những tiếng sấm vang trời bên trên. Dù đáng sợ là vậy họ vẫn không lùi bước tiếp tục di chuyển như đã định.
Chẳng bao lâu trước mắt họ đã là thành trì Mộc Châu.
Cứ thế họ vào thành và dừng lại trước một gia trang lớn bốn bề vuông vức.
Họ xuống ngựa chạy nhanh vào nhà. Mặc cho mệt mỏi hay ướt đẫm mồ hôi họ quỳ xuống trước một nam nhân đang đi đi lại lại đầy khẩn trương. Người này ước chừng độ tuổi ba mươi, khoác lên mình bộ đồ đỏ sọc trắng cùng họa tiết những đốm lửa đỏ. Đồng loạt thưa rằng:
"Bầy tôi trung thành xin trình diện."
Những người nầy là thuộc hạ của Trương Gia Bảo và chủ nhân của họ là đại trưởng lão Trương Gia "Trương Bảo". Ông khi thấy họ đến thì vui mừng khôn xiết.
Đưa tay ra hiệu đứng lên đồng thời nói:
"Các ngươi đến là tốt rồi. Nhanh lên ta cần sức của các ngươi."
Sau đó họ đi đến một nơi bí mật đằng sau một ngọn đồi ngoài thành, nơi đấy có một cổ quan tài bằng đất nung lớn. Tại đó họ hợp sức cậy nắp quan nặng hơn ngàn cân để mở ra một mật đạo bí mật.
Khi đường đã mở.
Tức thì Trương Bảo ân cần đỡ phu nhân đang mang thai của mình là Mục Yên Nhiên từng bước từng bước đi xuống, theo sau ông là bà đỡ cùng tùy tùng.
Khi bốn người đi xuống, nắp quan tài đóng lại. Hơn hai mươi tráng sĩ Từ Gia đứng vòng quanh thủ vệ cho nơi này.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Thì phải bắt đầu từ mười ngày trước.
Lúc ấy, Trương Bảo được tin nương tử của mình có những dấu hiệu chuyển dạ. Tức thì ông rời khỏi Trương Gia Bảo ở Đế Đô mà đi đến Mục Châu nhằm ở bên cạnh nàng khi sinh nở.
Người ta nói cửa sinh là cửa tử ông không muốn người phụ nữ của mình phải một mình đối diện với chuyện ấy. Tuy nhiên khi đến nơi ông mới biết rằng có một mệnh lệnh từ Đế Đô thành truyền xuống.
Hễ đứa trẻ nào sinh ra trong một tháng tới đều phải bị g·iết c·hết. Nguyên do là bởi, bên bờ biển Bắc hàng loạt những đóa sen thủy thể đã trôi dạt vào bờ. Báo hiệu cho một điều không may.
Thông tin này không khác gì một tiếng sấm ngang tai. Hai người họ hiếm muộn, phải rất khó khăn mới có thể có được đứa con này. Cho nên ông không muốn chỉ vì một chút mê tín của bậc cầm quyền mà bản thân mất đi giọt máu.
Nên ông đã bàn bạc với Yên Nhiên cùng nhau đến cổ mộ của gia tộc họ Mục mà trú ẩn, nhờ đấy mới có chuyện ngày hôm nay.
Khi ở bên trong, giây phút lâm bồn đã cận kề, Yên Nhiên với sức khỏe yếu nàng chỉ mong có thể sinh con ra trong khỏe mạnh. Còn Trương Bảo thì hồi hợp đến mức không thể đứng yên.
Đến tối hôm ấy.
Tiếng khóc.
Oe...oe...oe.
Đã khuấy động không gian tĩnh lặng.
Cũng chính ngay thời khắc này.
Bùng....
Bầu trời khuya bỗng sáng rực như ban ngày, mặt trăng cùng các ngôi sao đồng loạt hiện ra trên phông nền xanh, bầu trời như thể màn đêm đã không còn nữa bây giờ là ngày vậy.
Một cảnh tượng trước đây chưa từng có.
Khiến cả thế giới đang chìm trong giấc ngủ say lập tức thức dậy với sự bàng hoàng hiện rõ trên khuôn mặt. Một cơn chấn động lớn nhanh chóng lan rộng.
Một đêm không ngủ của hết thảy Nhân tộc. Họ thi nhau bàn tán xem chuyện gì, người thì nói đây là dị tượng kẻ thì nói đây là sự tái sinh của một nhân vật cái thế.
Cũng ngay thời điểm ấy, q·uân đ·ội từ Đế Đô thành ngay tức thì có biến. Họ trỗi dậy theo lệnh của Đốc công Kỳ Chính đem quân đi săn lùng những đứa trẻ mới sinh hoặc vừa tròn mà một tháng tuổi ở lục địa Hoa Bắc mà đem g·iết đi.
Năm Giáp Thìn ấy, tiếng khóc ai oán vang ra khắp chốn. Mẫu thân phải xa nhi tử, người khóc, người than. Nước mắt thấm đẫm xuống nền đất, thấu tận tâm can con người.
Dị tượng kéo dài đến hết 12 canh giờ thì kết thúc
Và trùng hợp lại là đêm tối của ngày hôm sau.
Lúc ấy trước cổ mộ vẫn là những tráng sĩ Trương Gia họ không quảng nắng mưa mặt kệ đói khát một mực chôn chân tại đó. Cách đấy không xa, giữa những tán cây um tùm một đạo nhân ảnh trùm khăn đen kín người nhìn chằm chằm về phía họ.
Nhờ những cơn gió thoảng, ta có thể đoán được đây là một nữ nhân trẻ với nước da căng tràn nhựa sống.
Người ấy đứng đó đến hết ngày thì tự khắc rời đi.
Đến tờ mờ sáng, Trương Bảo đi lên trên dưới sự hỗ trợ của những thuộc hạ thân tính. Lúc này ông mới biết rằng chuyện đang xảy ra bên ngoài. Và trong thời khắc này ông cũng hiểu rằng đứa trẻ mà nương tử của ông vất vả đến mức đứng giữa lằn ranh c·ái c·hết mà sinh ra sẽ mang trong mình sứ mệnh lớn lao.
Dưới sự hỗ trợ của những người ông tin tưởng thoáng cái đã biến cổ mộ thành một nơi trú ngụ thích hợp để sinh sống. Ông sẽ ở lại đây một thời gian ngắn nữa trước khi quay lại công việc của chính mình.
Điều ông lo lắng là người truyền tin nương tử ông mang thai cùng người nhà họ Mục về cơ bản đã nắm bắt được không ít thông tin đó là thứ khiến ông trăn trở.
Họ vốn dĩ không đáng tin, nên nhờ sự tham mưu đến từ Tuấn Ức một mưu sĩ dưới trướng ông đã nhắm mắt làm ngơ để hắn cùng thủ hạ ra tay trừ khử những người này.
Dù rằng không muốn bản thân nhuốm máu tanh nhưng ngoài cách này ra Trương Bảo không còn lựa chọn nào khác. Tuy nhiên không biết trời xui đất khiến kiểu gì, trước khi họ ra tay tất cả những người Mục gia đều đã bị g·iết.
Lửa bốc lên nghi ngút thiêu cháy cả gia trang thành tro, thậm chí có thể nói một cọng cỏ cũng không còn. Trước tình hình đó, Trương Bảo cũng không muộn phiền nữa mặt dù không phải ông ra tay nhưng đó là điều tự trách theo ông đến suốt đời.
Nữa năm sau, Trương Bảo thành công trong đại hội gia tộc. Một bước ngồi lên ngôi vị Bảo chủ. Nhân cơ hội đó ông đã xây dựng lại Mục gia từ đống tro tàn.
Thêm hai năm nữa cũng là lúc sóng gió qua đi.
Ông mới dám đưa Mục Yên Nhiên cùng hài tử vừa lên hai của mình trở về Mục Gia và đứa trẻ ấy được đặt tên là Trương Vệ. Đương nhiên ông cũng đã thay đổi ngày sinh bát tự của nó. Sau đấy Trương Bảo bàn bạc với nương tử của mình lựa ngày lành tháng tốt rước nàng cùng con lên đường đến Đế Đô cư ngụ cho gia đình gần nhau.
Tuy nhiên vào ngày khởi hành.
Mục Yên Nhiên lâm bệnh nặng. Sức khỏe của bà bỗng trở nên nguy kịch. Khiến việc rời đi không thể thực hiện được. Bẵng đi một năm sau, khi họ định rời đi thêm lần nữa mọi chuyện lại diễn ra theo cách tương tự.
Biết rằng có điều không ổn.
Trương Bảo liền tìm những người giỏi nhất tại Đế Đô mong có thể xem thử nàng có bị yểm bùa hay những thứ tương tự hay không. Tuy nhiên trãi qua tay hàng chục tên lang băm cuối cùng gặp được một lão giả cao tay.
Lão đến bắt mạch cho nàng rồi xem xét phong thủy một lúc rồi nói:
"Đứa trẻ này tương khắc với mẹ của nó. Hơn nữa nó mang trong mình khí của bậc đế vương. Lại sinh vào năm Viêm, tương lai rất có thể là Viêm Đế."