"Hai ngươi lên cùng một lúc hay muốn một chọi một thì cứ việc."
Bấy giờ, Kinh Như Tuyết tỏ ra vội vã trong quyết định của mình, nhưng Lưu Nghị Thành lại nhàn rỗi hơn rất nhiều. Khác biệt nằm ở thương thế của Kinh Như Tuyết đang chuyển biến xấu dần theo thời gian, ắt không trụ nổi thêm một tuần hương nữa.
Dẫu biết rằng, một địch hai là bất khả thi vào lúc này. Ngay cả hắn lúc mạnh nhất cũng chưa từng tự tin có thể nắm chắc phần thắng. Vậy nên dù có còn nữa mạng hắn chỉ mong đột phá được vòng vây mà thoát thân.
"Không gấp!"
Lưu Nghị Thành giơ tay ra dấu chậm lại, rồi nói tiếp:
"Ngươi chắc muốn c·hết sớm? Nhưng ta thì không thích vậy, ta phải để ngươi sống dỡ c·hết dỡ mới thỏa lòng ta."
Kết thúc câu nói của mình, Lưu Nghị Thành nở ra nụ cười đầy xảo quyệt. Mục đích của hắn ngay từ đầu là giữ lại mạng của Kinh Như Tuyết. Không phải hắn không thể kết thúc được kẻ địch của mình mà lý do nằm ở chỗ pháp tắt luân hồi.
Vạn vật có sinh ắt có tử, một khi c·hết đi linh hồn sẽ theo dòng chảy thời không mà đi đến nơi tận cùng của thế giới. Nói đó được gọi là Âm Phong Lãnh, khi đến đây linh hồn sẽ tiến vào luân hồi đạo cảnh để rồi hồi sinh ở một cuộc đời hoàn toàn mới.
Để chuyện đó không diễn ra, thì trong vòng hai canh giờ sau khi c·hết, phải dùng pháp bảo độc môn để lưu giữ thứ vô hình vô ảnh kia lại trần thế. Một linh hồn bình thường khi bản ngã c·hết đi luôn có sự chống cự vô cùng mãnh liệt, người ta gọi đó là bản năng sinh tồn. Huống chi là một linh hồn của một cường giả đã tu luyện nên Thần thể.
Dẫu g·iết c·hết vẫn lợi hơn nhưng thời điểm này Lưu Nghị Thành chưa chuẩn bị kịp nên hắn không còn lựa chọn nào khác. Điều đó cũng lý giải cho việc, Kinh Như Tuyết bị tổn thương rất nặng nhưng vẫn có thể quay lại chiến trường một cách nhanh chóng.
"Muốn t·ra t·ấn ta ư? Hừ! Dù ta sống hay là c·hết cũng không để bản thân lọt vào tay các ngươi đâu. Vậy nên đừng mong ta nói ra bất kỳ điều gì. Nếu ta c·hết nó sẽ cùng ta bị c·hôn v·ùi mãi mãi."
Nói đoạn, Kinh Như Tuyết nhìn Lưu Nghị Thành với ánh mắt thâm tình. Như một bằng hữu lâu năm.
"Thật lòng mà nói, Lưu Nghị Thành. Ngươi vốn dĩ là một kẻ đáng kính, nhưng chỉ vì một chút lệch lạc của suy nghĩ mà bản thân đã bị mắc kẹt trong tâm ma không thể thoát ra. Ta khuyên ngươi nên đến Thần giới, thanh tẩy bản thân một lần họa ra lúc ấy ngươi mới có thể tìm kiếm được sự bình yên. Thánh giới đã mất rồi, giác ngộ đi!"
Những lời từ môi miệng của Kinh Như Tuyết nói ra, khiến Tiêu Chính Nam cùng Lưu Nghị Thành đứng c·hết trân một lúc, biết rõ là nhắc nhở nhưng điều này chẳng ích lợi gì khi mà Lưu Nghị Thành đã không còn là Địa Tạng Vương, giờ hắn chỉ một lòng cầu trường sinh.
Cười khẩy, Tiêu Chính Nam nói:
"Thật mất mặt, để kẻ đường cùng dạy dỗ."
"Câm mồm..."
Cơn giận của Lưu Nghị Thành bất giác được khơi lên, hắn không chịu được những lời này. Hắn luôn tự cho mình là thông minh, những điều bản thân chọn là đúng đắn, nên những lời này chả khác nào nói hắn đang ngu ngốc, mụ mị tin vào điều không có.
"Thích Ca sao.... Thiên Đạo ư... Tất cả đều là dối trá. Đừng luyên thuyên những lời dạy đời ta... ngươi không xứng."
Tức thì, Lưu Nghị Thành bùng nổ, hắn vận lên công lực, khiến toàn thân hắn phảng phất những mảng chân khí vàng kim của phật gia. Kinh Như Tuyết không ngờ chỉ bằng một câu nói đã khiến hắn mất kiểm soát đến vậy.
"Vốn dĩ, ta muốn giữ lại mạng của ngươi. Nhưng xem ra tắm máu của ngươi mới nguôi được cơn giận này, sau đó ta sẽ đến Âm Phong Lãnh đại náo một phen."
Tiêu Chính Nam nhìn thấy tình cảnh này, thì bản thân y tự chủ mà lùi lại vài bước. Y đoán cả hai sẽ lao vào nhau sống c·hết. Liên minh này sinh ra là vì lợi ích vậy nên nếu cuộc chiến này khiến Lưu Nghị Thành thương tổn thì người có lợi chẳng phải là y hay sao.
Ai mà nghĩ rằng hắn lại trở nên mưu tính như vậy.
"Tọa sơn quan hổ đấu."
Lưu Nghị Thành lạnh giọng nói: "Ngươi đang muốn đứng ngoài cuộc ? Nếu muốn có phần thì lên cho ta, nếu không ta giải quyết xong hắn tiếp theo sẽ là ngươi."
"Hừm! Chẳng qua ta thấy ngươi đang cao hứng. Nên muốn để ngươi ra tay đấy thôi. Chứ giải quyết tên này ư. Chẳng hề gì."
Nói đoạn, Tiêu Chính Nam vận lên cường công sẵn sàng giao chiến. Y nghĩ bản thân thông minh nhưng đâu biết rằng dù có nóng giận, nhưng Lưu Nghị Thành vẫn là kẻ lý trí.
Khi mà Tiêu Chính Nam vận lên khí lực thì cũng là lúc đánh dấu cho cuộc chiến bắt đầu.
Sẽ có người phải nằm lại.
Nhưng Kinh Như Tuyết không muốn kẻ đó chính là mình. Hắn ngay tức thì bạo phát chân khí đột ngột nhằm đương cự với hai cường địch trước mắt.
Không ngờ chỉ vừa mới bắt đầu, cơ thể hắn đã bị phản vệ, thân xác đã quá mỏng manh để có thể chịu được sự bộc phát lớn đến như vậy. Khiến hắn không tự chủ được mà phun ra một ngụm máu tươi. Điều này vốn đã nằm trong sự dự tính nhưng hắn nào biết được nó kinh khủng đến thế.
Bên trong cơ quan nội tạng.
Kinh mạch của hắn đã bị đứt thành từng đoạn từng đoạn nhỏ, làm cho cảm nhận đau đớn của hắn cũng không rõ ràng vì tất cả đã vượt qua sức chịu đựng từ lâu.
Gục ngã sao?
Không!
Lại một lần nữa, chấp niệm trong lòng đã khiến hắn trụ vững, hắn không cần biết bản thân sẽ trụ vững bao lâu. Chỉ cần thoát khỏi đây là hắn đã thành công. Khi quyết tâm đã cao thì trên gương mặt trắng lấm tấm đỏ đấy đi cùng nét mặt thanh cao giễu cợt với đời, một khi đối diện với sinh tử thì cũng chẳng màng hiện ra.
"Lưu Nghị Thành ! Tiêu Chính Nam ! Hôm nay... ta sẽ cùng các ngươi một mất một còn."
Nói đoạn, Kinh Như Tuyết mạnh mẽ lau đi dòng máu đỏ đang không ngừng chảy xuống nơi khóe miệng. Ánh mắt của hắn chưa thôi hy vọng "Ta sẽ làm được."
Theo đó chân khí như thác đổ chảy ra bên ngoài ào ạt.
Sinh ra những mảnh chân khí tử sắc đậm, lấy hắn làm trọng tâm của sự chuyển hóa. Chỉ trong tích tắc, mái tóc của hắn đã bung xõa ra mà bay lên như ngọn cờ trước gió, đồng thời biến đổi dần dần sang sắc tím.
Chưa dừng lại ở đó.
Từng mảnh da thịt trên cơ thể lần lượt in hằn dấu ấn sức mạnh với hình thù kỳ dị tương tự như những cánh hoa được cắt ghép với nhau mà thành. Chúng mang theo những tia sét sức mạnh thể hiện cực kỳ sắc nét.
Ngay sau đấy.
Đã xuất hiện quang hoàn đặc biệt chỉ dành riêng cho hắn.
Đó là sự kết hợp của những vật chất không xác định, với nhiều hình dạng như những đoạn sắt vụn nối với nhau một cách rời rạc tạo thành hình ảnh hai vòng tròn xếp cạnh nhau ngăn cách bởi một hình tam giác.
Cuối cùng thứ tượng trưng cho thực lực Siêu phàm, đôi cánh hồng tử hiện thân rực cháy như lửa.
Hắn bây giờ đã là hình thái mạnh nhất, tuy nhiên thành hay bại còn phải xem đối thủ của hắn như thể nào.