Tối hôm ấy, lúc Trương Vệ đang trên đường trở về thì bị năm kẻ áo đen như những bóng ma bước ra từ bóng tối của khu chợ, gương mặt bịt kín, đôi mắt sắc lạnh đầy sát khí. Chúng không một lời, chúng nhanh chóng bao vây Trương Vệ từ mọi hướng.
Bấy giờ, ánh trăng chỉ là một vệt sáng mỏng manh, mờ ảo len lỏi qua các mái hiên chật hẹp, tạo ra những khoảng sáng tối lốm đốm trên nền đất lồi lõm. Những chiếc đèn lồng cũ kỹ treo lơ lửng trên cao, đong đưa theo làn gió, phát ra thứ ánh sáng đỏ rực yếu ớt như sắp tàn.
Thấy vậy, Trương Vệ lạnh lùng nói:
"Là Từ Gia sai các ngươi đến?"
Chẳng mở lời đáp, một tên đã vung tay ra đòn trước, và lập tức cả năm kẻ lao vào Trương Vệ như mãnh thú săn mồi. Những đôi giày đen cứng cáp của chúng chạm đất không một tiếng động, nhưng mỗi cử động đều chứa đầy sát khí. Tên đầu tiên lao đến từ phía trái, đao trong tay vung lên mạnh mẽ, lưỡi đao sắc bén phản chiếu ánh trăng, tạo nên một vệt sáng rực, cắt ngang màn đêm như tia chớp.
Trương Vệ liền lùi một bước, cậu nghiêng người né sang bên, động tác linh hoạt như cánh chim lướt gió. Bàn tay trái của cậu chộp lấy cổ tay kẻ địch, một cú xoay người mạnh mẽ khiến tên sát thủ mất đà, ngã về phía trước. Trong nháy mắt, Trương Vệ dùng đầu gối đập thẳng vào bụng hắn, khiến tên đó khuỵu xuống, thở dốc.
Ngay khi tên thứ nhất bị hạ gục, hai tên khác từ hai bên lao vào t·ấn c·ông. Trương Vệ quay ngoắt lại, mắt nhìn chằm chằm về phía những kẻ địch đang lao tới. Ánh đèn lồng đỏ rực phản chiếu lên mặt họ, khiến bóng dáng trở nên ma mị, đầy c·hết chóc. Tên thứ hai nhảy cao, đao trong tay chém xuống từ trên cao với sức mạnh như thiên lôi giáng thế. Trương Vệ hạ thấp người, chân phải vung lên thành một vòng cung, tung một cú đá vào cánh tay cầm đao của tên đó. Hắn b·ị đ·ánh bật lùi, đôi mắt tràn đầy bất ngờ khi nhận ra sức mạnh của cậu.
Tên thứ ba không hề chần chừ, lao vào từ phía sau Trương Vệ với một thanh kiếm dài. Kiếm của hắn xé gió lao tới, nhắm thẳng vào lưng cậu. Cảm nhận được nguy hiểm, Trương Vệ nhanh chóng bước sang bên, thanh kiếm sắc bén chỉ cách vai cậu vài phân. Động tác của cậu nhanh nhẹn như nước chảy, không chút khẩn trương. Trương Vệ xoay người, tay phải chộp lấy tay tên sát thủ, kéo hắn về phía mình rồi tung một cú đấm cực mạnh vào giữa ngực hắn. Âm thanh nặng nề vang lên khi tên đó b·ị đ·ánh bật ra xa, va vào cột gỗ của quầy hàng, cả người đổ rầm xuống đất.
Trong khi Trương Vệ vẫn chưa kịp lấy lại tư thế, hai kẻ áo đen còn lại đồng loạt t·ấn c·ông từ hai hướng, v·ũ k·hí trong tay chúng phát sáng dưới ánh trăng, phản chiếu sát khí lạnh lẽo. Một tên dùng đoản đao, nhắm vào cổ họng Trương Vệ, còn tên kia cầm thanh kiếm dài, chém ngang hông cậu với tốc độ không tưởng. Trương Vệ nhanh chóng nhảy lên không, thân hình xoay tròn như một cơn gió, tránh né cả hai đòn t·ấn c·ông trong gang tấc. Bàn chân cậu chạm nhẹ lên quầy hàng bên cạnh, rồi dùng lực bật mạnh, như một con báo săn lao thẳng về phía tên dùng kiếm. Trương Vệ tung một cú đá chính diện vào ngực hắn, khiến hắn văng ra xa, đập mạnh vào tường, máu miệng phun ra.
Bỗng, từ phía xa, tên thủ lĩnh chậm rãi bước tới, ánh mắt sắc lạnh dõi theo từng cử động của Trương Vệ. Hắn không lao vào như những tên khác mà chỉ đứng từ xa, rút ra một túi ám khí nhỏ từ thắt lưng. Những mũi kim nhỏ, tẩm độc lấp lánh dưới ánh trăng. Hắn nhắm vào Trương Vệ, chờ đợi khoảnh khắc mà cậu lơ là nhất.
Trong lúc Trương Vệ vẫn đang xoay người đối phó với ba kẻ còn lại, tên thủ lĩnh nhanh như chớp phóng ám khí. Những mũi kim bay vun v·út trong không gian, xuyên thẳng vào bả vai cậu. Một cơn đau nhói lan ra từ v·ết t·hương, c·hất đ·ộc ngấm nhanh chóng vào cơ thể, khiến từng cơ bắp của Trương Vệ dần trở nên cứng đờ.
Trong giây phút toàn thân như muốn khuỵu xuống, cơn độc h·ành h·ạ đến từng thớ cơ, Trương Vệ cảm thấy cơ thể mình nặng trĩu, mờ dần đi trong bóng tối. Đôi mắt cậu, dù cố mở ra nhưng tầm nhìn ngày càng mờ nhạt, tất cả chỉ còn là những vệt đen trắng chập chờn. Trong khi cậu cố gắng giằng co giữa tỉnh táo và vô thức, bốn kẻ còn lại đang từ từ tiến lại gần, từng bước nặng nề như tiếng trống báo tử gõ đều trong đêm. Tên thủ lĩnh đứng đằng sau, ánh mắt sắc lạnh và đắc ý, một nụ cười ác ý nở trên môi hắn khi thấy Trương Vệ dần gục ngã.
Khi mũi kiếm của một tên sát thủ sắp đâm tới cổ họng Trương Vệ, bỗng có một tiếng gió rít mạnh vang lên, kèm theo một bóng hình nhỏ nhắn nhưng kiên cường lao vào từ bên cạnh. Trước khi Trương Vệ kịp nhận ra điều gì, một thân hình nhỏ bé đã chắn ngang trước cậu. Mọi thứ xảy ra quá nhanh, cậu chỉ thấy một cánh tay gầy guộc nhưng đầy dũng khí vươn ra, đẩy lưỡi kiếm lệch đi trong tích tắc.
Âm thanh lạnh lẽo của kim loại xuyên qua da thịt vang lên trong màn đêm yên tĩnh, sắc ngọt và khắc nghiệt. Cô gái kia đã đỡ trọn mũi kiếm chí mạng bằng thân thể của mình, máu từ v·ết t·hương tuôn ra, thấm ướt cả y phục, nhuộm đỏ nền đất. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, dòng máu ấy trông như những giọt son đỏ sẫm, nhuộm thẫm lớp gạch đá rêu phong.
Trương Vệ lúc này mới nhận ra cô gái đang đứng trước mặt mình. Dù đôi mắt cậu mờ mịt vì độc tố, cậu vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt kiên định và ấm áp của cô, một ánh mắt trong veo và thuần khiết, tựa như ngọn lửa nhỏ trong đêm đông giá rét. Cô gái nhìn cậu, đôi môi mấp máy như muốn nói điều gì đó, nhưng lại không thể cất thành lời. Máu từ v·ết t·hương không ngừng chảy, nhuộm đỏ cả chiếc áo mỏng manh mà cô đang mặc. Nhưng bất chấp sự đau đớn, cô vẫn không hề nao núng, đôi mắt ấy chỉ có sự quyết tâm bảo vệ Trương Vệ bằng bất cứ giá nào, dù rằng Trương Vệ chẳng hề quên biết cô nương này.
“Cô nương là… không cần làm vậy…” Trương Vệ khẽ thì thầm, giọng nói của cậu nghẹn lại, yếu ớt hơn bao giờ hết.
Nhưng đáp lại, cô gái chỉ mỉm cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng và kiên cường như muốn nói rằng đây là lựa chọn của cô, và cô hoàn toàn tự nguyện.
Tên sát thủ đã bị ngăn lại, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hắn rút lưỡi kiếm từ cơ thể cô gái, máu tươi lại bắn ra, nhuốm đầy mặt đất. Hắn khẽ nhếch mép, sẵn sàng vung kiếm một lần nữa để kết liễu cả hai. Cô gái tuy đã b·ị t·hương nặng nhưng vẫn đứng vững trước mặt Trương Vệ, đôi mắt lấp lánh ánh sáng không khuất phục, sẵn sàng đón nhận bất kỳ đòn t·ấn c·ông nào để bảo vệ cậu.
Ngay lúc đó, Trương Vệ như bừng tỉnh trong cơn mê man. Một cơn giận dữ bùng lên trong cậu, xóa tan mọi mệt mỏi và đau đớn. Cậu nhìn thấy người con gái ấy đang dốc toàn bộ sức lực để bảo vệ mình, điều đó khiến trái tim cậu như có một ngọn lửa phẫn nộ bừng cháy. Cơn đau từ độc tố giờ đây chẳng là gì so với nỗi đau nhìn thấy người con gái trước mặt mình bị tổn thương vì mình.
Với tất cả sức mạnh còn lại, Trương Vệ hét lớn, đưa tay ra tháo chiếc nhẫn phong ấn khỏi ngón tay. Ngay khi chiếc nhẫn được tháo ra, một luồng khí nóng như nham thạch bùng nổ từ thân thể cậu, chân khí từ khắp kinh mạch tỏa ra mạnh mẽ, cuộn trào thành một luồng lửa đỏ rực bao trùm toàn bộ khu vực. Ngọn lửa ấy không chỉ cuốn phăng bốn kẻ địch đang đứng trước mặt, mà còn lan rộng, đốt cháy tất cả vật cản trên đường đi của nó. Ánh lửa đỏ ngập tràn khắp không gian, soi rọi lên từng góc tối của khu chợ, đốt tan màn đêm lạnh lẽo.
Những tên sát thủ không kịp trở tay, thân thể bị t·hiêu r·ụi ngay khi ngọn lửa chạm đến, không kịp hét lên một tiếng. Tên thủ lĩnh cuối cùng cố gắng lùi lại, nhưng ngọn lửa quá nhanh, hắn chỉ còn lại một cái bóng tan biến trong biển lửa.
Khi ngọn lửa từ từ lụi tàn, mọi thứ trở nên yên tĩnh. Bãi chiến trường chỉ còn lại Trương Vệ và cô gái. Trương Vệ loạng choạng nằm gục xuống đất và không còn biết gì nữa cả.