Huyết Liên Chi Họa

Chương 70: Bóng Đêm Truy Sát



Chương 70: Bóng Đêm Truy Sát

Ánh trăng mờ ảo phủ xuống khuôn viên Từ Gia Trang, từng bóng cây, phiến đá chìm trong màn đêm tĩnh mịch. Từ Trường Thanh khoác bộ trường bào đen tuyền, chắp tay sau lưng, bước đi chậm rãi trên lối đá lát gọn gàng. Ông không nói một lời, nét mặt trầm ngâm, ánh mắt sắc bén, từng bước chân đè nặng lên mặt đất. Bên cạnh, Từ Văn Trung bước theo, mắt dõi theo từng chuyển động của Trang chủ, biểu hiện rõ sự kính cẩn nhưng trong lòng ẩn chứa một sự phẫn nộ âm ỉ.

Sau một lúc yên lặng, Từ Văn Trung ngập ngừng, rồi cất giọng trầm thấp, gần như thì thầm nhưng không giấu được cảm xúc dữ dội: "Trang chủ, lô hàng nô lệ lần này b·ị c·ướp trắng trợn, thậm chí Từ Ngọc Hải cũng không thoát khỏi tay kẻ đó. Đám hộ vệ đều nói kẻ ra tay là... Trương Vệ.”

Từ Trường Thanh dừng lại, đôi mắt sâu thẳm, sắc lạnh như đá tạc, quay sang nhìn Từ Văn Trung, giọng trầm khàn, đầy uy nghiêm nhưng cũng lộ chút nghi hoặc: "Trương Vệ... Hắn chỉ là một phế nhân mà Đế Đô chán ghét, không ai quan tâm. Làm sao hắn lại mạnh đến mức có thể g·iết c·hết Từ Ngọc Hải?"

Từ Văn Trung khẽ nghiến răng, đôi mắt lóe lên ánh sáng u ám. “Có lẽ hắn đã tìm được cách nào đó. Chẳng phải hắn vừa xuất hiện trở lại với diện mạo hoàn toàn khác sao? Một kẻ như hắn, nếu dám chọc giận Từ Gia, thì dù bất cứ giá nào, chúng ta cũng không thể để hắn tiếp tục tồn tại!”

Từ Trường Thanh im lặng trong chốc lát, khuôn mặt không biểu cảm nhưng tia sáng lạnh lẽo trong đôi mắt ông càng trở nên đáng sợ hơn. Ông nhìn về phía xa, nơi ánh trăng chiếu xuống một góc khuôn viên tối đen. “Phải,” ông chậm rãi nói, giọng điệu như từng nhát búa giáng xuống, “Từ Gia đã nuôi dưỡng danh tiếng, quyền lực trong suốt bao nhiêu năm qua. Một kẻ phản bội, dù là Trương Vệ hay ai đi nữa, đều phải trả giá. Ta muốn hắn biến mất mà không ai có thể lần ra dấu vết.”

Từ Văn Trung cúi đầu, ánh mắt sắc lạnh phản chiếu ánh trăng nhàn nhạt. “Trang chủ, xin hãy yên tâm. Ta sẽ đích thân sắp xếp người hành động. Kẻ như hắn, sẽ không thể trốn thoát khỏi c·ái c·hết.”

Từ Trường Thanh nhếch môi, một nụ cười lạnh lùng hiện lên nơi khóe miệng. “Tốt. Phải dùng cách mạnh nhất, triệt để nhất. Trương Vệ dám cản trở con đường của chúng ta, vậy thì chỉ còn một kết cục cho hắn.”

Trong bóng đêm, ánh trăng chiếu xuống bộ trường bào đen tuyền của Từ Trường Thanh, phủ lên toàn thân ông một luồng khí sắc lạnh, uy nghiêm. Trận t·ruy s·át đã được âm thầm phát động, và từ thời khắc này, bóng đen của Từ Gia sẽ bao trùm lên tất cả những ai dám đối đầu với họ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.