Thời gian lặng lẽ trôi qua, Trương Vệ không rõ mình đã b·ất t·ỉnh bao lâu. Khi cậu tỉnh lại thì đã ở một ngôi miếng hoang ở ngoài thành. Cậu mở mắt chậm rãi, từng làn sương mờ dần tan đi trước mắt. Ý thức cậu cứ đan xen giữa cơn mê và hiện thực, cơ thể rã rời, và mỗi nhịp đập của tim như kéo theo cơn đau từ những v·ết t·hương chưa lành. Cậu cố hít một hơi, cảm nhận cái lạnh thấu xương đang len lỏi qua từng khe gió, từng mạch máu. Nhìn quanh, cậu nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ cũ, bốn bức tường bao quanh nứt nẻ, bám đầy rêu phong, trông như đã đứng vững nơi này qua bao mùa gió bão.
Ánh sáng từ vài ngọn nến lập lòe trong bóng tối, chiếu lên những bức tường loang lổ, tạo nên một khung cảnh ảm đạm . Trương Vệ khẽ cựa mình, cố ngồi dậy, nhưng một cơn đau nhói ở vai khiến cậu buộc phải ngả người xuống. Một nỗi bất lực chậm rãi len vào lòng, cậu đành nằm đó, hơi thở nặng nề, để mặc dòng ký ức lờ mờ hiện về.
Khi đang miên man, một bóng dáng nhỏ bé khẽ bước vào, dáng người mảnh khảnh, khoác trên người bộ y phục bạc màu, vá víu. Cô gái ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt ẩn sau tấm lụa trắng, nhẹ nhàng vuốt qua trán cậu, kiểm tra thân nhiệt như thể đây là một việc tự nhiên cô đã làm vô số lần.
"Ngươi tỉnh rồi," cô gái nói, giọng nhỏ nhẹ vang lên, pha lẫn chút lo lắng và bình thản, "Đừng cố cử động. Vết thương của ngươi rất nặng."
Trương Vệ gật đầu khẽ, ánh mắt vẫn còn chút mơ hồ, trong lòng dâng lên một cảm giác cảm kích. "Đa tạ… đã cứu ta." Vừa nói, hình ảnh cô gái chắn trước nhát đao chí mạng để bảo vệ cậu thoáng hiện lên, nhưng có điều gì đó khác lạ. Đôi mắt sáng ngời mà cậu từng thấy nay đã bị che phủ bởi tấm lụa trắng, mờ đục và lạnh lẽo như sương mai.
"Cô…" Trương Vệ ấp úng, giọng yếu ớt pha chút bối rối, "Đôi mắt của cô… tại sao lại như vậy? Ta nhớ…”
Thiếu nữ nghe vậy liền quay mặt đi, dường như muốn tránh ánh mắt dò xét của Trương Vệ. Cả hai chìm vào khoảng lặng, rồi cô khẽ thở dài, giọng bình thản mà ẩn chứa nét u buồn:
“Ngươi không cần hỏi thêm. Có những điều không nên biết. Hãy tập trung vào việc hồi phục sức khỏe của ngươi. Đó là điều quan trọng nhất.”
Lời nói của cô như một bức tường vô hình ngăn lại mọi câu hỏi. Trương Vệ chậm rãi nuốt vào lòng những thắc mắc, chỉ biết thở dài, nhưng trong lòng vẫn không ngừng dâng lên cảm giác khó hiểu. Tại sao cô gái lại cứu cậu? Và tại sao đôi mắt ấy lại mờ đục chỉ sau một đêm?
Hình ảnh trận chiến với lũ s·át n·hân mà Từ Gia Trang phái đến ùa về trong ký ức. Trương Vệ bất giác cảm thấy tội lỗi như thể chính mình đã gây ra bi kịch này.
"Thương thế của cô nương ổn chứ, có cần ta giúp đỡ gì không.?"
Cô khẽ cười, nụ cười nhạt nhòa như bóng trăng đêm, lạnh lẽo và xa vắng. Cô đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, ánh trăng nhạt chiếu rọi tấm lưng mảnh mai, tạo nên một vẻ cô đơn đến nao lòng.
“Ta không sao,” giọng cô bình thản, nhưng ẩn chứa sự u buồn khó diễn tả, “Ngươi không cần lo lắng. Ta đã quen với những hiểm nguy, những v·ết t·hương này chẳng là gì. Quan trọng là ngươi còn sống và có thể rời khỏi đây khi đã hồi phục.”
Cảm giác xa cách toát ra từ từng lời cô nói. Trương Vệ biết không nên hỏi thêm, nhưng lòng cậu lại ngổn ngang bao cảm xúc, một phần vì mang ơn, phần vì nỗi băn khoăn chưa lời giải đáp. Nhìn bóng cô bên cửa sổ, cậu chỉ còn biết lặng lẽ thở dài, để mặc mọi thứ chôn sâu trong lòng.
Cô gái chậm rãi quay lại, đôi tay nhẹ nhàng kiểm tra v·ết t·hương của cậu. Những động tác của cô tuy điềm đạm nhưng đầy kỹ năng, như thể cô đã quen với việc chăm sóc người khác từ lâu. Sau khi băng bó xong, cô ngồi xuống bên cạnh, nét mặt điềm tĩnh mà dịu dàng.
“Ta là Vy Hỷ Tước,” cô gái khẽ nói, giọng như gió thoảng qua nhưng đượm nét u sầu. “Ta chẳng có gì quý giá, không có sức mạnh cũng chẳng có của cải, nhưng khi thấy ngươi g·ặp n·ạn, ta không thể bỏ mặc. Ta làm điều này không phải để đòi hỏi điều gì, chỉ vì lòng ta thấy vậy là đúng.”
Trương Vệ lặng im, cảm nhận một nỗi xúc động trào dâng. Cô gái trước mặt, dù nghèo khó, quần áo giống một hành khất, nhưng tâm hồn vẫn thuần khiết và rực sáng như ánh trăng giữa đêm đen.
“Dù vậy, Trương Vệ ta có ơn tất báo, dù cô có nói gì đi nữa, khi khỏi ta sẽ quay lại báo đáp.” Trương Vệ thì thầm, trong giọng nói là sự quyết tâm chân thành.
Vy Hỷ Tước lắc đầu, cử chỉ nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. “Ngươi không cần lo về ta. Ta đã quen với cuộc sống này. Ta giúp ngươi không phải để mong đền đáp, chỉ vì ta tin đây là điều nên làm.” Dứt lời Vy Hỷ Tước mỉm cười, ánh mắt dịu dàng bị che lấp bởi lớp lụa trắng, nhưng nụ cười ấy ấm áp.
Dẫu vậy, Trương Vệ đã tự lập một lời thề với chính mình sẽ báo đáp cho người trước mặt này bằng mọi giá, không thân, không thích, không máu mủ ruột thịt mà lại dám vì cậu mà b·ị t·hương, điều này đã hơn rất nhiều lần so với những kẻ ở Trương Gia Bảo mà cậu gặp hằng ngày.
Trong những ngày tiếp theo, Trương Vệ dần hồi phục dưới sự chăm sóc tận tâm của Vy Hỷ Tước. Dù chỉ là một ngôi miếu hoang sơ, thiếu thốn trăm bề, nhưng sự quan tâm của cô đã giúp cậu vượt qua những ngày tháng khó khăn. Đêm nào cũng vậy, giữa tiếng gió lùa qua mái ngói, bên ánh nến leo lét, cậu thấy lòng mình nhẹ nhàng và bình yên hơn bao giờ hết.
Khi sức khỏe đã bình phục, Trương Vệ biết mình không thể lưu lại mãi. Trước khi rời đi, cậu nhắc mình sẽ trở lại báo đáp và rằng sẽ luôn ghi nhớ lòng tốt của cô. Dẫu vậy Hỷ Tước chỉ lặng lẽ mỉm cười, đôi mắt sau lớp lụa trắng dường như chứa đựng sự bình thản của một người đã thấu hiểu mọi lẽ đời.
Bước ra khỏi ngôi miếu hoang, Trương Vệ mang trong lòng một sự biết ơn sâu sắc và niềm tin mới về lòng nhân ái giữa con người. Cậu biết rằng Vy Hỷ Tước không chỉ là người cứu cậu, mà còn là một dấu ấn không thể phai mờ trong cuộc đời, nhắc nhở cậu về sự hy sinh và lòng nhân từ trong thời loạn lạc.