Trương Vệ cùng A Cẩu bước qua cổng thành lớn, nơi bức tường đá sừng sững như muốn ngăn cách thế giới phồn hoa với vùng ngoại ô yên bình, trầm mặc. Bóng dáng họ dần chìm vào cảnh sắc miền quê tĩnh lặng, nơi từng làn gió mát mang theo mùi cỏ cây, thoảng qua đôi bờ mương nước quanh co.
Dọc đường, A Cẩu có vẻ hơi ngơ ngác trước những căn nhà lợp lá đơn sơ, đứng lặng lẽ bên bờ sông Thiên Hà. Người dân nơi đây, với làn da sạm nắng và ánh mắt lấp lánh một niềm kiên cường, chăm chú làm lụng bên những đám ruộng lúa, mặc kệ cuộc sống nhộn nhịp phía bên kia thành. Trương Vệ thoáng nhìn A Cẩu, nhíu mày rồi nhẹ nhàng nói: "Đây là Tộc Lạc Nhật. Họ tuy bị xa lánh, nhưng vẫn giữ trọn phẩm chất và tự tôn của mình."
A Cẩu im lặng gật đầu, dường như càng hiểu thêm những điều không dễ dàng ở nơi này. Ánh chiều tà len lỏi qua những tán cây, nhuộm một sắc đỏ ấm áp lên căn nhà lá nhỏ khiêm tốn nằm bên bờ sông, nơi Trương Vệ và A Cẩu dừng chân. Sự tĩnh lặng như trải dài trên mặt nước, mang đến một vẻ đẹp đượm buồn mà bình yên khó tả.
Bước vào, Trương Vệ dẫn A Cẩu đến gặp Trưởng Lão Thái Hòa. Lão nhân với dáng vẻ cao gầy, mái tóc bạc trắng lòa xòa, đôi mắt tinh anh hằn sâu nét u buồn. Đôi bàn tay của Thái Hòa hơi run khi ông giơ lên, không phải vì tuổi già mà là vì những gánh nặng đời người. Khi Trương Vệ xuất hiện, ông khẽ gật đầu, nét mặt chùng xuống pha lẫn một sự cảm kích khó nói thành lời.
"Ta đã quay lại rồi đây, Lão Thái," Trương Vệ lên tiếng, giọng chàng ôn hòa, thân thiết. "Ta mang đến đây thêm một người bạn và một ít lương thực để giúp đỡ mọi người." Rồi chàng bấm tay, tạo ra một luồng sáng chói lóa. Ngay tức khắc, một núi lương thảo hiện ra trước sân, ước chừng ba ngàn cân.
Thái Hòa nhìn chằm chằm đống lương thực, ánh mắt sáng lên với niềm vui xen lẫn sự cảm kích. Đôi tay gầy gò của ông khẽ run run, rồi lão nói, giọng khàn khàn nhưng chân thành: "Tộc chúng tôi, mắc nợ ngài một lời cám tạ."
Trương Vệ nghe vậy thì mỉm cười, giơ tay nhẹ phẩy, tỏ ý không cần thiết. "Giúp người là chuyện ta nên làm," giọng chàng dịu dàng như gió thoảng. "Nhiêu đây có đáng là gì đâu."
A Cẩu đứng bên cạnh, im lặng nhìn sự trao đổi ấy. Trong lòng hắn, lần đầu tiên dấy lên một cảm giác ấm áp, như thể chính hắn cũng tìm thấy nơi thuộc về. Mỗi lời nói, từng ánh mắt của Trương Vệ và Trưởng Lão Thái Hòa dường như mang theo cả sự chân thành, khiến lòng hắn dịu lại. Hắn nhận ra, đằng sau vẻ ngoài khắc khổ và cuộc sống thiếu thốn, tộc người này vẫn luôn toát lên ý chí mạnh mẽ, không cam chịu số phận. Và hắn thầm hứa sẽ cùng Trương Vệ chăm lo cho nơi này, nơi mà hắn có lẽ sẽ gọi là "nhà".
Khi ánh mặt trời bắt đầu khuất dần phía chân trời, nhuộm bầu trời một màu cam rực rỡ xen lẫn sắc tím nhạt, Trương Vệ đứng lặng trước A Cẩu. Ánh mắt chàng ánh lên chút đăm chiêu, như đang suy tư, nhưng cũng đầy kiên định. Trương Vệ từ từ lấy ra một túi ngân lượng nhỏ, bọc kín cẩn thận, trao cho A Cẩu. Tiếng những đồng tiền khẽ chạm nhau bên trong, phát ra âm thanh nhẹ nhàng, mộc mạc.
"Ta để lại cho ngươi một ít ngân lượng," Trương Vệ nói, giọng chàng trầm xuống, pha lẫn chút nặng lòng. "Dù không nhiều, nhưng hy vọng nó sẽ giúp ích cho ngươi ở nơi này. Hãy ở lại đây, cùng tộc người này, cùng họ xây dựng một cuộc sống mới."
A Cẩu đưa tay nhận lấy túi ngân lượng, đôi tay run rẩy vì cảm kích. Hắn cúi đầu thật thấp, ánh mắt sáng lên niềm xúc động không thể giấu nổi. Trong đôi mắt thô ráp của hắn, ánh lên sự biết ơn sâu sắc. Với hắn, đây không chỉ là một túi ngân lượng mà là niềm tin, là hy vọng mà Trương Vệ đã trao.
"Ngài đã cứu vớt tôi khỏi cảnh khốn cùng, và giờ lại mang đến cho tôi một cơ hội để bắt đầu lại," A Cẩu nói, giọng hắn hơi khàn vì xúc động. "Tôi không biết phải cảm tạ ngài như thế nào cho đủ."
Trương Vệ mỉm cười, nét mặt bình thản nhưng mang đậm dấu ấn của người từng trải. Chàng nhẹ nhàng đặt tay lên vai A Cẩu, nói với giọng điềm tĩnh, nhưng trong từng lời chứa đựng sự sâu sắc: "Sự giúp đỡ của ta chỉ là một phần nhỏ trong hành trình của ngươi. Đừng lãng phí nó. Hãy dùng số ngân lượng này một cách khôn ngoan, không chỉ cho mình mà còn cho những người xung quanh. Ngươi sẽ thấy, điều đó sẽ mang lại niềm vui đích thực."
A Cẩu gật đầu, đôi mắt sáng lên với sự quyết tâm mới mẻ. Hắn cảm thấy trong lòng tràn đầy trách nhiệm, không chỉ với chính mình mà còn với Tộc Lạc Nhật, nơi mà hắn đã tìm thấy ý nghĩa và sự thuộc về. Ánh mắt hắn nhìn quanh, giờ đây, những căn nhà lá nhỏ bé và những con người chịu đựng đã trở thành gia đình, là nơi hắn nguyện lòng gắn bó.
Trưởng Lão Thái Hòa đứng phía sau, lặng lẽ quan sát. Trong ánh mắt lão nhân hiện lên niềm hy vọng, sáng ngời như ánh sao đầu đêm, ẩn sâu một lòng biết ơn mà không lời nào có thể diễn tả trọn vẹn. "Trương thiếu hiệp, lòng tốt của ngài… thật sự đã đem lại ánh sáng mới cho chúng tôi."
Trương Vệ không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ rồi khẽ gật đầu. Sau khi dặn dò xong, chàng quay người, rời khỏi nơi này, đôi bước chân vững vàng trên con đường mòn dẫn về Đế Đô. Cảm giác thỏa mãn len lỏi trong lòng, như dòng nước êm ả nơi bờ sông Thiên Hà, biết rằng mình đã làm những gì cần thiết. Mặt trời đã khuất bóng, nhưng lòng chàng lại thấy sáng bừng, vì biết rằng mình đã để lại cho một người một niềm tin, cho một tộc người một hy vọng.