Trên con đường về Đế Đô, Trương Vệ và A Cẩu len lỏi giữa rừng già. Ánh nắng ban trưa xuyên qua tán lá, rải những vệt sáng mỏng manh trên mặt đất, gió thoảng qua mang theo hương cây rừng, khiến không gian như thêm phần thanh tịnh. A Cẩu lặng lẽ bước theo Trương Vệ. Hắn vẫn còn ngượng ngùng và bối rối, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn con đường phía trước, không dám nghĩ về tương lai, cũng chẳng dám tin vào những điều tốt đẹp đang đến.
Khi họ gần đến thành phố, Trương Vệ phá tan sự im lặng bao trùm, hỏi tên của hắn. Người nô lệ ngẩng lên nhìn, có phần ngạc nhiên vì câu hỏi thân tình, rồi đáp rằng mình được gọi là A Cẩu, quê ở vùng đất Hoa Nam. Giọng hắn có chút ngậm ngùi và hoài niệm khi nhắc đến nơi ấy, một vùng đất trù phú và yên bình mà giờ chỉ còn trong ký ức.
Nghe vậy, Trương Vệ gật đầu, nhớ lại lời đồn về sự tươi đẹp của Hoa Nam. Chàng hỏi tại sao A Cẩu lại lưu lạc đến nơi này, và A Cẩu từ tốn kể lại cuộc đời mình. Hắn vốn là một nông dân giản dị, từng sống cuộc đời an lành, nhưng trong một ngày định mệnh, khi hắn đang làm đồng, bọn buôn người đã ập đến. Chúng lừa hắn lên thuyền, qua nhiều vùng đất xa lạ trước khi bán hắn làm nô lệ. Từ đó, A Cẩu mất liên lạc với gia đình, sống trong những chuỗi ngày mờ mịt và tăm tối, chỉ còn nhớ đến quê hương qua những hoài niệm đau lòng.
Trương Vệ im lặng lắng nghe, lòng chua xót trước số phận khắc nghiệt của A Cẩu. Đã có biết bao người bị ép phải sống trong cảnh đời nhơ nhớp, mất đi tự do, nhưng điều đặc biệt là, trong ánh mắt của A Cẩu, Trương Vệ vẫn thấy một tia hy vọng nhỏ nhoi, dù bao năm trôi qua hắn phải cam chịu trong kiếp sống không lối thoát.
Trương Vệ khẽ bảo hắn đừng lo, vì từ giờ hắn đã thoát khỏi cảnh nô lệ, và sẽ tìm lại cuộc đời của chính mình. A Cẩu ngước lên nhìn người thanh niên đi trước, mắt hắn lóe lên chút sáng, xen lẫn sự cảm kích và niềm tin chưa từng có. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được bắt đầu lại, càng không dám tin sẽ có người sẵn lòng giúp đỡ. Trong giọng hắn, lời cảm tạ run rẩy, đầy xúc động, và hắn tự nhủ sẽ cố gắng không phụ lòng người đã cứu mình.
Trương Vệ khẽ mỉm cười, rồi dẫn A Cẩu tiếp tục bước về phía trước.
Chẳng bao lâu sau, khi họ bước vào Đế Đô, ánh sáng rực rỡ của thành phố rộng mở trước mắt họ, hòa cùng tiếng cười nói rộn rã không ngớt. A Cẩu như ngẩn ngơ trước cảnh tượng huy hoàng và náo nhiệt này. Đường phố đông đúc, những tòa nhà cao sừng sững như đâm thủng bầu trời, âm thanh huyên náo ồn ào vang vọng, tất cả làm hắn choáng ngợp. Sự phồn hoa xa lạ ấy khiến A Cẩu ngập ngừng từng bước, gần như lạc lối trong biển người.
Trương Vệ, dẫn A Cẩu rẽ vào một con hẻm nhỏ tĩnh lặng gần Nha Môn, nơi các quan chức và những hoạt động quan trọng của triều đình Đại Quốc diễn ra mỗi ngày. Khi dừng lại, Trương Vệ quay đầu, nhìn thẳng vào mắt A Cẩu, giọng nói bình thản:
"Ngươi đứng đây chờ ta một chút. Ta có chút việc cần giải quyết bên trong, sẽ không lâu đâu."
A Cẩu gật đầu, trong lòng tràn đầy niềm tin. Hắn đứng im trong con hẻm, đôi mắt tò mò lướt qua từng chi tiết, nhưng không hề hỏi thêm điều gì, chỉ yên lặng đợi chờ.
Trương Vệ bước một bước ra giữa con hẻm, khẽ hít một hơi sâu. Rồi như một làn gió thoảng, cậu nhẹ nhàng đạp chân xuống đất, thân hình như lướt nhẹ bay lên không trung, uyển chuyển như chim ưng. Cậu lao thẳng vào bên trong nha môn, không để lại dấu vết, không gây ra một tiếng động, nhanh nhẹn và quyết đoán.
Trong bóng tối của hành lang, Trương Vệ di chuyển lặng lẽ như một chiếc bóng. Từng bước chân nhẹ nhàng, từng động tác chính xác, cậu tránh né mọi ánh mắt dò xét và những tiếng bước chân vội vã. Cứ thế cậu tiến một mạch đến một thư phòng lớn nằm sâu trong nha môn. Căn phòng trang nghiêm với hàng kệ sách chồng chất, đầy những bản văn thư và sách. Ánh sáng le lói từ chiếc đèn dầu đặt trên bàn gỗ lớn khiến không gian tĩnh mịch đến ngột ngạt. Thư phòng này thuộc về Trọng Nghi, một quan lớn nắm giữ quyền lực chỉ thua mỗi Thừa Tướng đương triều.
Trương Vệ đẩy cánh cửa ra, ánh mắt sắc bén quét qua căn phòng. Sau khi xác định không có dấu hiệu bất thường, cậu lấy ra một phong thư niêm phong kỹ lưỡng từ trong người. Sau đó thì cẩn thận đặt phong thư lên chiếc bàn gỗ lớn ở giữa phòng, ánh mắt lạnh lùng kiểm tra lại lần cuối để chắc chắn không để lại dấu vết gì đáng ngờ. Công việc hoàn tất, Trương Vệ lùi lại, im lặng rời khỏi thư phòng, từng bước chân cẩn trọng như khi vào. Mọi việc diễn ra trong yên tĩnh tuyệt đối, chỉ như một làn gió thoáng qua, không hề gây ra chút xáo trộn.
Rời khỏi nha môn, Trương Vệ quay trở lại con hẻm, nơi A Cẩu vẫn đang đứng đợi.
"Xong rồi. Chúng ta đi thôi," Trương Vệ nói ngắn gọn, không một lời giải thích, nhưng ánh mắt cậu đủ kiên định khiến A Cẩu chẳng chút do dự, chỉ lặng lẽ đi theo.