Thời gian lặng lẽ trôi qua, chín năm đã nhanh chóng vụt mất kể từ ngày Trương Vệ trở về Trương Gia Bảo, mang theo mình chiếc Xích Linh. Trong khoảng thời gian ấy, cậu đã sống một cuộc đời âm thầm lặng lẽ, không khác gì một hạ nhân bình thường, ngày đêm cật lực lao động. Thế nhưng, dưới lớp vỏ bọc giản dị ấy, cậu đã âm thầm tu luyện, che giấu thực lực nhờ vào chiếc nhẫn huyền bí.
Những năm tháng gian khổ đã tôi luyện Trương Vệ từ một thiếu niên 7 tuổi non nớt trở thành một thanh niên cao lớn, mạnh mẽ, với vóc dáng rắn rỏi, vạm vỡ. Khuôn mặt cậu giờ đây mang nét sắc sảo, cương nghị với đôi mắt đầy tự tin, ánh lên sự kiên định. Tóc cậu đã được cắt ngắn, gọn gàng, còn trên cơ thể là những dấu vết rõ ràng của sự lao động không ngừng nghỉ, biểu hiện sự nỗ lực vượt bậc qua năm tháng.
Sáng hôm ấy, khi bình minh vừa ló dạng, ánh sáng yếu ớt xuyên qua cánh rừng Đông Nam. Con đường đất duy nhất dẫn từ thành Đông tới Đế Đô như một sợi chỉ mỏng manh giữa tấm màn sương mờ. Trương Vệ đã có mặt từ sớm, đôi mắt như chim ưng, chăm chú dõi theo từng cử động nhỏ nhất trên con đường hẹp. Áo choàng cũ kỹ phủ kín người, hòa quyện cùng không khí mờ ảo buổi sớm, tạo nên một bóng dáng bí ẩn, trầm mặc.
Chẳng mấy chốc, từ phía xa, một đoàn xe ngựa xuất hiện. Đoàn xe nặng nề, chất đầy người bị xiềng xích, khuôn mặt ai nấy đều toát lên vẻ u ám, tuyệt vọng của những kẻ sắp bị bán làm nô lệ. Người ngựa của đoàn mặc trang phục xanh trắng xen kẽ, trang phục đặc trưng của Từ Gia Trang, và bên hông họ đều mang theo đoản kiếm. Đoàn xe tiến tới, dẫn đầu bởi một người đàn ông trung niên, dáng vẻ nghiêm nghị, tay cầm cương ngựa chắc chắn. Ông ta chính là Từ Ngọc Hải, hộ pháp của Từ Gia Trang, nổi danh với tài kiếm thuật Xuất Thần Nhập Hoá.
Khi phát hiện ra bóng người chắn đường từ phía xa, Từ Ngọc Hải ngay lập tức ra hiệu cho thuộc hạ dừng lại. Sau đó, Từ Ngọc Hải thả dây cương, ngựa ông phi nước kiệu chậm đến gần Trương Vệ, đôi mắt sắc lạnh chiếu thẳng vào người thanh niên đang đứng chắn đường, ánh lên sự nghi ngờ và cảnh giác.
Ông ta nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Trương Vệ với vẻ khinh miệt rõ ràng, giọng nói trầm trầm đầy sự kiêu căng: “Ngươi là ai mà dám cả gan đứng chặn đường của Từ Gia Trang?”
Trương Vệ vẫn đứng yên, vẻ mặt không chút thay đổi, đáp lại bằng giọng điệu kiên quyết nhưng lạnh lùng: “Để người lại.”
Lời nói của Trương Vệ tựa như lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng vào lòng tự tôn của Từ Ngọc Hải, khiến ông ta tức giận đến mức giật mình. Nụ cười khinh miệt biến mất, thay vào đó là sự bực bội rõ rệt, ánh mắt ông ta bùng lên những tia sáng giận dữ.
Trương Vệ từ từ tháo chiếc nhẫn Xích Linh ra khỏi ngón tay. Chỉ trong nháy mắt, một cơn sóng l·ửa b·ùng l·ên quanh người cậu. Ngọn lửa xanh lam chói lọi, mãnh liệt, đi kèm với các vòng tròn ma thuật xuất hiện dưới chân Trương Vệ, xoay tròn và phát sáng, tạo nên một lớp bảo vệ huyền ảo. Ngoài ra còn có những con rồng lửa nhỏ cuộn mình trong ngọn lửa xanh lam, uyển chuyển, tạo thành những đường cong đầy mê hoặc.
Trương Vệ giơ tay lên, từ lòng bàn tay của cậu, một làn sóng lửa lớn dâng cao, cuộn tròn với tốc độ chóng mặt, tỏa sáng rực rỡ, như một vũ điệu tử thần. Ánh lửa xanh chói lòa tựa như những tia chớp xuyên qua không khí, vẽ nên một cảnh tượng huyền bí nhưng đáng sợ. Khi Trương Vệ bắt đầu thi triển chiêu thức, giọng nói đầy uy lực của cậu vang lên: “Từ hộ pháp, hôm nay ngươi phải bỏ mạng lại đây.”
Từ Ngọc Hải, dẫu đối mặt với luồng khí tức mãnh liệt, vẫn giữ được sự bình tĩnh tuyệt đối. Ông ta không chút nao núng, từ tốn bước xuống ngựa rồi rút đoản kiếm ra từ hông. Lưỡi kiếm sắc bén, tinh xảo với các họa tiết rồng xanh uốn lượn, phản chiếu ánh sáng yếu ớt của mặt trời, càng làm tăng thêm sự sắc lạnh của nó.
“Ngươi rốt cuộc là ai, mà dám uy h·iếp bổn tọa?” Từ Ngọc Hải quát lớn, giọng điệu đầy sự kiêu ngạo và thách thức. “Đừng tưởng chỉ vì có thể sử dụng lửa mà ngươi có thể coi trời bằng vung!”
Trương Vệ khẽ nhấc tay, tức thì một làn sóng lửa lớn bùng lên, lao thẳng về phía Từ Ngọc Hải. Ngọn lửa cuồn cuộn, xoay tròn với tốc độ kinh hoàng, tỏa ra những tia sáng rực rỡ trong không khí. Từ Ngọc Hải không chần chừ, vung đoản kiếm theo một đường chéo mạnh mẽ, tạo ra một vệt sáng loang lổ từ lưỡi kiếm, chém thẳng vào luồng lửa. Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, làm rung chuyển không khí xung quanh, ngọn lửa b·ị c·hém đôi nhưng ngay lập tức tái hợp, tiếp tục lao về phía Từ Ngọc Hải như một cơn thịnh nộ không gì cản nổi.
Những người hộ tống trong đoàn xe bắt đầu thì thào với nhau, sự kinh ngạc và hồi hộp hiện rõ trên gương mặt. Một kẻ áp tiêu lo lắng nói: “Ngọn lửa của hắn thật sự mạnh mẽ, nhưng Từ hộ pháp không phải là kẻ dễ b·ị đ·ánh bại.”
Quả thật, Từ Ngọc Hải, với kinh nghiệm dày dặn, lập tức biến chiêu trong chiêu.
“Chiêu Kiếm Vận Tinh” Lão quát.
Chiêu này với những đường chéo và dọc đầy tinh tế. Các vệt sáng bạc loang lổ hiện lên, chém xuyên qua ngọn lửa với sự chính xác tuyệt đối. Khi lưỡi kiếm chạm vào ngọn lửa, một đợt sóng xung kích phát ra, tạo ra những luồng gió mạnh, làm giảm bớt sức mạnh của hỏa công, khiến nó phân tán, mất đi phần nào sự uy lực ban đầu.
Trương Vệ biết rõ, đối thủ của mình là một hộ pháp của thế lực lớn, không thể dễ dàng đánh bại chỉ bằng những chiêu thức tầm thường. Chính vì thế, cậu dồn thêm sức mạnh vào ngọn lửa, tạo ra những đốm lửa nhỏ li ti, lấp lánh như những mảnh vỡ ánh sáng trong không khí. Những đốm lửa nhỏ này bay lượn với tốc độ cao, t·ấn c·ông Từ Ngọc Hải từ nhiều hướng khác nhau, tạo nên một áp lực không ngừng nghỉ. Trương Vệ gầm lên: “Tàn Lửa Đàn!”
Chiêu thức vừa được tung ra, đôi mắt Từ Ngọc Hải thoáng ánh lên sự kinh ngạc. Ông thốt lên trong tâm trí hai chữ “Trương Gia!” Lời chưa kịp dứt, ông đã phải toàn lực đáp trả, dồn toàn bộ năng lượng vào lưỡi kiếm, tạo ra một đợt sóng xung kích mạnh mẽ. Khi đoản kiếm của ông chém vào những đốm lửa, một vệt sáng chói lòa bùng lên, khiến chúng bị phân tán và suy yếu, mất đi sự hung hãn ban đầu.