Giữa đất trời rộng lớn mà tĩnh lặng, Trương Vệ đứng bất động giữa cơn gió nóng như lửa đang xao động quanh. Không khí đặc quánh, mỗi nhịp thở tưởng như một lưỡi dao cắt vào phổi. Chàng cúi mắt, để tiếng nói khàn đục và lạnh lùng của Từ Ngọc Hải thấm vào mình từng chữ.
"Ngươi là người của Trương Gia Bảo," Từ Ngọc Hải ngẩng đầu lên, chất giọng uy nghiêm tràn đầy ý phẫn nộ, ánh mắt sắc lẻm như đao nhìn xoáy vào Trương Vệ. "Lại muốn đến đây mà c·ướp tiêu của Từ Gia Trang, ngươi định châm lửa gây họa?"
Nghe lời nói đó, Trương Vệ chỉ mỉm cười nhàn nhạt, đôi môi khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong lạnh lẽo, đôi mắt chẳng hề hiện chút xao động. Chàng đưa bàn tay ra trước mặt, lòng bàn tay trống rỗng nhưng lại mang theo sát khí.
“Nếu muốn biết…” giọng chàng chậm rãi vang lên, nhưng chất chứa một sự tàn nhẫn lạnh buốt như lưỡi gươm. “Thì xuống địa ngục mà hỏi.”
Ngay khi câu nói vừa dứt, thân thể chàng chuyển động như sấm giật. Linh lực trong cơ thể cuồn cuộn như dòng chảy hỏa diễm, nóng bỏng, sôi trào. Từ lòng bàn tay, một luồng khí nóng đỏ rực bùng lên, lan ra không khí xung quanh với tốc độ khủng kh·iếp. Trương Vệ rướn người, cánh tay vung mạnh, luồng lửa biến thành một quả cầu rực sáng, lớn dần trong thoáng chốc, tựa như một mặt trời bùng cháy giữa đêm tối. Ngọn lửa nóng bỏng, hừng hực khí thế như muốn t·hiêu r·ụi cả trời đất.
“Hoả Phượng Cấm Chế!”
Quả cầu lửa vừa rời khỏi tay, lập tức hóa thành hình một con phượng hoàng lửa. Cánh phượng dang rộng, mỗi sải cánh đều cuồn cuộn bốc lên làn hơi nóng, khiến không khí xung quanh rung động không ngừng. Lửa phượng lan tỏa, cây cỏ héo úa, cháy xém ngay lập tức. Trương Vệ đứng đó, hai tay buông xuống, đôi mắt như thép, nhìn chằm chằm vào Từ Ngọc Hải.
Ở phía đối diện, Từ Ngọc Hải dù cảm nhận được khí thế khủng kh·iếp của ngọn lửa nhưng vẫn không hề dao động. Lão đứng thẳng, đôi chân vững như gốc cây đại thụ. Mắt lão híp lại, hàng lông mày nhíu lại thêm vài phần. Trong tay lão, thanh kiếm rung lên nhè nhẹ, thân kiếm sáng lấp lánh dưới ánh lửa. Linh lực tụ hội, tạo thành một lớp phòng ngự xanh biếc bao bọc quanh thân.
Khi lửa phượng lao vào, v·a c·hạm với tầng phòng ngự, âm thanh nổ lớn vang dội cả trời đất. Ánh sáng lóe lên, lửa đỏ và khí lực xanh biếc xung đột, tạo thành những luồng sóng khí rung chuyển dữ dội, cuốn bay đất đá xung quanh. Sức mạnh của ngọn lửa phượng không ngừng công kích, từng lớp phòng ngự trên người Từ Ngọc Hải bị xói mòn. Lão cảm thấy áp lực tăng dần, đôi chân dần lún sâu xuống mặt đất. Nhưng dù vậy, lão vẫn đứng vững, mỗi hơi thở đều điều hòa linh lực, từng chút một chống đỡ sức mạnh như bão táp của phượng hoàng lửa.
Chống đỡ sau một khắc dài, lão đột ngột vung kiếm, quét một đường sắc bén giữa không trung. Một luồng khí bàng bạc như thủy ngân tỏa ra, trong nháy mắt ngọn Hoả Phượng rực lửa b·ị đ·ánh tan ra như khói bụi.
Từ Ngọc Hải thu tay, hơi thở dường như vẫn ổn định, gương mặt lão chẳng tỏ vẻ gì khác thường. Nhưng bên trong, từng mạch máu như bị lửa đốt, cơ thể đã mệt mỏi kiệt quệ, một v·ết t·hương âm ỉ lan rộng trong lục phủ ngũ tạng. Bên ngoài, lão giả vờ bình thản như thể tất cả đều trong tầm kiểm soát, nhưng sự lạnh lẽo trong mắt đã không giấu được ánh đỏ hừng hực của nỗi đau và sát khí dồn nén.
Lão nhìn Trương Vệ, khoé môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, đầy thách thức. "Tiểu tử, thế này đã là tất cả ngươi có sao?" Lão buông một câu khiêu khích, nhưng trong lòng biết rõ bản thân đã đến giới hạn. Tuy nhiên, trong tình thế không lối thoát, lão vẫn không thể chịu thua trước ánh mắt kẻ địch, tự nhủ sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, cho dù máu nóng có cạn kiệt nơi này vì danh dự của Từ Gia Trang.
Trương Vệ nghe những lời đó cũng thừa hiểu Từ Ngọc Hải đã dốc hết linh lực để chống lại chiêu thức của mình, trên môi chàng nở một nụ cười lạnh lẽo. Trong thâm tâm, chàng đã biết rõ, trận chiến này kết thúc đến nơi rồi.
Chàng từ từ hạ tay xuống, hơi thở nhẹ nhàng như sương khói, rồi đột ngột hai tay hợp lại, mạnh mẽ giáng xuống mặt đất, tiếng động trầm đục vang lên tựa sấm rền nơi chân trời.
“Hỏa Vũ Chiến Địa!”
Mặt đất dưới chân chàng nứt toác ra, từng vết rạn lớn nhanh chóng lan rộng, và từ những vết nứt ấy, các cột lửa bắn lên ngùn ngụt. Lửa đỏ như nhuộm trời đất, từng cột lửa như mãnh thú hoang dã phóng về phía Từ Ngọc Hải, ngọn lửa xoáy vào nhau, hợp thành những cơn vòi rồng rực cháy, khí nóng bao trùm mọi vật, nung nấu cả không gian xung quanh.
Từ Ngọc Hải lập tức nhận ra nguy cơ đã đến, hai mắt lão rực lên ánh sáng của kẻ quyết tử. Lão siết chặt tay nắm lấy chuôi kiếm, dù ngón tay run rẩy, cơ thể mệt mỏi như tan ra, nhưng ánh mắt vẫn kiên cường. Lão biết, có lẽ đây là lần vung kiếm cuối cùng trong đời mình.
“Oành!”
Làn lửa của Trương Vệ đập vào Từ Ngọc Hải, nổ tung một tiếng vang dữ dội. Cả thân thể Từ Ngọc Hải b·ị đ·ánh bật về phía sau, va đập xuống mặt đất, bụi đất tung lên mù mịt. Trong cảnh hỗn loạn ấy, lão gắng gượng cố ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn thẳng vào kẻ thù. Mệt mỏi nhưng không khuất phục.
"Ngươi… rốt cuộc là ai!" Từ Ngọc Hải thốt lên, từng lời đứt quãng, giọng khàn đặc. Từ Ngọc Hải đã giao đấu với vô số người của Trương Gia Bảo, nhưng chưa từng gặp ai có linh lực hoả chân khí hùng hậu mà còn trẻ như Trương Vệ. Đến c·hết, lòng ông vẫn không cam tâm.
Trương Vệ từng bước tiến lại, như thần c·hết đến gần với bước chân lạnh lùng. Chàng nhìn Từ Ngọc Hải, ánh mắt trầm lạnh, không chút nhân từ.
“Gia tộc ngươi sẽ biến mất cùng ngươi. Hãy nhắm mắt yên nghỉ đi,” giọng Trương Vệ trầm thấp, lạnh lẽo.
Không chút do dự, chàng giơ tay, linh lực hội tụ nơi bàn tay, một luồng hoả quang đỏ rực bao phủ quanh nắm tay chàng, như ngọn lửa nơi chốn cửu ngục. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, thế giới như lắng lại, tĩnh lặng giữa bão tố. Không một khắc chần chừ, Trương Vệ hạ tay, đánh thẳng vào ngực Từ Ngọc Hải.
Tiếng v·a c·hạm khô khốc vang lên, một luồng lửa bừng lên từ nơi đòn đánh chạm vào, ngọn lửa đỏ rực bao trùm lấy cơ thể Từ Ngọc Hải, t·hiêu r·ụi tất cả. Cả thân hình lão run rẩy, đôi mắt từ từ mở lớn rồi khép lại, bàn tay buông rời thanh kiếm, thanh kiếm rơi xuống đất, phát ra một âm thanh vang dội trong không gian.
Thân thể Từ Ngọc Hải ngã xuống, bất động, linh hồn đã tan biến vào hư không.
Trương Vệ đứng lặng, ánh mắt dõi về phía kẻ địch đã hoàn toàn bại trận. Chàng chậm rãi hạ tay, hơi thở trầm ổn, chẳng chút cảm xúc dấy lên trong lòng khi nhìn kẻ đã từng là một huyền thoại nay gục ngã nơi chân mình.