Dưới ánh ban mai nhạt nhòa, Trương Vệ ngồi lặng lẽ trong căn nhà củi cũ kỹ. Ánh mắt vô hồn lướt qua những đống củi gỗ chất đống xung quanh, lòng cậu dâng lên một nỗi nhớ về gia đình, đặc biệt là mẫu thân. Ngày hôm nay, khi nhận được bức thư từ Mộc Châu, trái tim cậu không khỏi xao động.
Tờ giấy trong tay hơi nhăn nheo, từng dòng chữ trên giấy run rẩy, toát lên nỗi lòng của người mẹ từ nơi xa xôi. Chưa kịp đọc, Trương Vệ đã cảm nhận được nỗi đau và nỗi nhớ mà mẫu thân gửi gắm vào từng con chữ. Khi mở thư ra, những dòng chữ viết tay hiện lên, nhòe mờ như đã bị thấm nước mắt.
Trương Vệ đọc từng dòng chữ, cảm xúc dâng trào, đôi mắt cậu mờ đi vì nước mắt. Dù cậu biết mẫu thân ở rất xa, nhưng những lời động viên trong này như làn gió mát xoa dịu tâm hồn cậu, khiến cậu càng thêm quyết tâm không phụ lòng mẫu thân.
Gấp lại lá thư một cách cẩn thận, sau đó đặt bức thư vào trong ngăn kéo nhỏ rồi ra ngoài tiếp tục công việc hằng ngày. Ánh nắng sáng sớm len lỏi qua những kẽ hở của mái nhà củi, mang lại một chút ấm áp cho không gian xám xịt. Bỗng từ xa, cậu thấy một bóng dáng quen thuộc đứng gần cổng vào khu nhà củi. Đó là cô bé ở Thí Luyện Trường hôm trước. Khi thấy bước ra, cô không chần chừ tiến về phía cậu, ánh mắt ánh lên sự nghiêm túc.
"Ngươi là Trương Vệ phải không?" Cô bé hỏi, giọng nói không hề có chút do dự nào, như thể cô đã chờ đợi câu trả lời từ lâu.
Trương Vệ dừng bước, ánh mắt dừng lại ở cô bé, ngạc nhiên bởi câu hỏi này. "Đúng vậy," cậu đáp, đôi mắt mở rộng với một chút nghi hoặc. "Cô là ai?"
Cô bé không trả lời ngay lập tức. Cô quan sát Trương Vệ một lúc, rồi lắc đầu nhẹ, như thể không biết bắt đầu từ đâu. "Ta là Trương Ngọc." cô nói, giọng điệu có phần lạnh lùng nhưng không thiếu sự chân thành. "Nghe nói ngươi rất tài giỏi!"
Trương Vệ nhìn Trương Ngọc với vẻ mặt nghiêm túc rồi đáp, “Cảm ơn đã quan tâm. Hiện tại, ta cần tập trung vào việc của mình, không rãnh tiếp đón. Chào!"
Dứt lời, Trương Vệ quay lưng và bước nhanh về phía trước, bỏ lại Trương Ngọc đứng đơn độc tại chỗ. Dù cậu không quay đầu lại nhưng Trương Ngọc vẫn đứng đó, ánh mắt dõi theo bóng dáng Trương Vệ đang dần khuất xa. Bất giác, một nụ cười nhẹ hiện trên môi cô bé, ánh mắt sáng lên với vẻ hài lòng.
Hôm nay là ngày nghỉ của các hạ nhân, Trương Vệ rời khỏi Trương Gia Bảo và xuống phố.
Cậu đi qua các con phố nhộn nhịp của Đế Đô, nơi mà cậu chưa có dịp khám phá kỹ lưỡng. Cảm giác tự do mới mẻ làm cậu cảm thấy như được giải thoát khỏi gông cùm xiềng xích.
Trương Vệ quyết định đi đến một khu vực yên tĩnh hơn, nơi có những cánh đồng xanh tươi và dòng sông nhỏ chảy êm đềm. Tại đây, cậu tìm một nơi vắng vẻ để ngồi nghỉ ngơi, tận hưởng không khí trong lành và phong cảnh đẹp đẽ. Cậu thả lỏng tinh thần, thư giãn sau những ngày làm việc vất vả.
Khi chiều đến, Trương Vệ tìm một quán nhỏ bên đường để ăn uống. Cậu thưởng thức món ăn đơn giản nhưng ngon miệng, và cảm nhận được sự thoải mái khi không còn lo lắng về công việc hay sự giá·m s·át của trưởng lão.
Dù chỉ là một ngày nghỉ ngắn ngủi, nhưng trải nghiệm này đã giúp Trương Vệ cảm thấy được tiếp thêm năng lượng và động lực. Cậu biết rằng ngày mai, khi quay lại Trương Gia Bảo, mình sẽ phải tiếp tục làm việc chăm chỉ. Nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc này, cậu có thể tận hưởng niềm vui nhỏ bé của tự do và khám phá.
Khi Trương Vệ đang ngồi thưởng thức món ăn tại quán nhỏ bên đường, đột nhiên cậu nhớ đến Kinh Như Tuyết. Sự nhớ nhung khiến lòng cậu bâng khuâng, và cậu quyết định tranh thủ thời gian này để quay lại gặp hắn.
Trương Vệ nhanh chóng hoàn tất bữa ăn và đứng dậy, thanh toán tiền. Sau đó, cậu đi về hướng cổng Đế Đô, nơi mà cậu có thể tìm thấy con đường dẫn đến trang viện của Kinh Như Tuyết. Cảm giác hồi hộp và mong mỏi khiến bước chân của cậu nhanh hơn, cậu không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Chẳng bao lâu sau, khi đến nơi, Trương Vệ đứng lặng lẽ tại bìa rừng của Ẩn Quỷ Cốc, nơi từng là cánh cổng dẫn cậu rời khỏi trang viện. Trong lòng Trương Vệ dâng lên một cảm giác khó tả. Cậu tự hỏi:
“Liệu cánh cổng không gian sẽ mở ra như thế nào?”
Không lâu sau, một luồng sáng vàng nhạt đột ngột hiện ra trước mặt cậu tiếp đến là cánh cổng không gian từ từ hiện ra. Giống như lần đầu tiên cậu bước qua nó Trương Vệ hít một hơi thật sâu, rồi quyết đoán bước qua cánh cổng.
Khi ánh sáng chói lòa dần mờ đi, trước mặt cậu là căn phòng trang nhã của Kinh Như Tuyết. Không gian yên tĩnh và ấm áp, mùi thơm nhè nhẹ của trà ngập tràn khắp nơi. Kinh Như Tuyết ngồi đó, trông thư thái nhưng đầy uy nghiêm, đôi mắt lấp lánh ánh sáng khi nhìn thấy Trương Vệ trở lại.
“Rốt cuộc đệ cũng đã trở lại,” Kinh Như Tuyết nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa niềm vui. “Ta đã đợi đệ từ lâu.”
Trương Vệ cảm thấy một gánh nặng lớn được trút bỏ khi nhìn thấy Kinh Như Tuyết. Cậu ngồi xuống trước mặt hắn, kể lại những gì đã xảy ra trong thời gian qua: từ việc bị giáng chức xuống làm hạ nhân, đến những công việc nặng nhọc mà cậu phải gánh chịu, sự cô đơn và áp lực khi sống trong căn nhà củi nhỏ bé. Cậu cũng kể về cuộc kiểm tra tại Trách Nghiệm Đài, nơi cậu chứng kiến Trương Ngọc thể hiện tài năng vượt trội.
Kinh Như Tuyết lắng nghe với sự chú ý, đôi mắt thâm trầm không rời khỏi Trương Vệ. Sau khi nghe xong, hắn nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, ánh mắt chứa đựng sự thấu hiểu và lòng thương xót.
“Đệ đã trải qua không ít khó khăn,” Kinh Như Tuyết chậm rãi nói. “Nhưng đệ vẫn giữ được bình tĩnh và lòng kiên định, đó là điều đáng quý.”
Trương Vệ cúi đầu, cảm thấy lòng nhẹ nhõm. “Đệ cảm thấy bối rối, không biết liệu mình cần phải làm gì để chuẩn bị cho những thử thách tiếp theo.”
Kinh Như Tuyết mỉm cười, vẻ mặt đầy bí ẩn. “Đừng lo lắng quá. Là phúc không phải hoạ, là hoạ thì tất không thể tránh khỏi."
Nói đoạn, Kinh Như Tuyết từ từ lấy ra một chiếc nhẫn nhỏ nhắn, màu đen tuyền, trông rất giản dị nhưng toát ra một lượng khí bất thường, đồng thời tỏa ra một luồng khí hắc lục nhạt.
“Đây là Xích Linh.” Kinh Như Tuyết nói, ánh mắt sáng lên. “Nó có khả năng phong ấn tu vi của đệ, giúp đệ ẩn giấu năng lực của mình trước mắt mọi người. Chỉ khi đệ cần, nó mới cho phép tu vi bùng nổ. Với tình hình hiện tại, đây là biện pháp tốt nhất để đệ bảo toàn thân phận và tiếp tục tồn tại ở Trương Gia Bảo.”
Trương Vệ cầm chiếc nhẫn trong tay, cảm nhận sự lạnh lẽo của kim loại. Mặc dù chiếc nhẫn trông đơn giản, nhưng cậu hiểu rõ giá trị của nó trong việc bảo vệ bản thân. Đeo chiếc nhẫn vào ngón tay, Trương Vệ cảm thấy như mình vừa được trang bị một lớp áo giáp vô hình, giúp cậu tự tin hơn khi trở lại Trương Gia Bảo.
“Đệ sẽ sử dụng chiếc nhẫn này một cách cẩn trọng,” Trương Vệ nói.
Kinh Như Tuyết gật đầu, nụ cười thoáng hiện trên gương mặt. “Hãy nhớ rằng, chiếc nhẫn chỉ là công cụ. Điều quan trọng nhất vẫn là sự khôn ngoan và thận trọng của đệ. Hãy bảo trọng.”