Huyết Liên Chi Họa

Chương 63: Thiên Tài Ẩn Mình



Chương 63: Thiên Tài Ẩn Mình

Lúc này ánh nhìn bỗng chốc đổ dồn về phía Trương Vệ. Tên cậu vừa được gọi lên, bầu không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên nặng nề, im lặng đến mức có thể nghe rõ cả tiếng gió khẽ luồn qua các khe đá.

Trương Vệ, với bộ quần áo hạ nhân bạc phếch, chậm rãi nhưng đầy vững chãi bước lên Trách Nghiệm Thạch. Ánh sáng yếu ớt của buổi chiều tà phản chiếu trên gương mặt nhỏ nhắn nhưng cương nghị của cậu, làm nổi bật sự bình tĩnh lạ thường. Trên đôi mắt của cậu không hề có chút lo lắng hay sợ hãi, chỉ có một chút quyết tâm ẩn giấu sau vẻ ngoài lạnh lùng, trầm mặc.

Cậu đưa bàn tay gầy guộc lên, chạm vào Trách Nghiệm Thạch. Trong giây lát, dường như cả không gian xung quanh như nín thở, chờ đợi một điều gì đó. Ban đầu, khối đá chỉ phát ra một ánh sáng mờ nhạt, khiến đám đông xung quanh bắt đầu xì xào, vẻ mặt dần hiện lên sự thất vọng và chế giễu. Có người trong đám đông thì thầm, "Chỉ là một đứa hạ nhân, làm sao có thể hy vọng được gì..."

Nhưng ngay khi những lời chế giễu vừa thoát ra, ánh sáng trên Trách Nghiệm Thạch bất ngờ bùng lên mạnh mẽ. Ánh sáng chói lòa đến mức khiến mọi người xung quanh phải nheo mắt, những tiếng thì thầm cũng nhanh chóng tắt lịm. Một luồng nhiệt hừng hực từ khối đá bùng phát ra, khiến nhiệt độ trong Thí Luyện Trường tăng vọt, cảm giác như toàn bộ không gian đang bị thiêu đốt.

“Xích Hỏa Công... tầng 17!” Giọng nói của lão giả hộ pháp vang lên, nhưng lần này giọng ông chứa đầy sự run rẩy, như thể không thể tin vào những gì vừa chứng kiến trong một ngày mà chứng kiến đến hai chuyện kinh thiên động địa. Những ký tự lửa hiện lên rực rỡ giữa không trung, uy nghiêm và thần bí, chiếu sáng toàn bộ Thí Luyện Trường.

Không gian xung quanh chìm vào sự im lặng tuyệt đối. Các tộc nhân, trưởng lão, và thậm chí những người dày dạn kinh nghiệm nhất cũng không khỏi ngỡ ngàng. Một vị trưởng lão khẽ lẩm bẩm: “Bảy tuổi... Xích Hỏa Công tầng 17... Đây đúng là thiên tài ngàn năm có một...”

Một đám khói mỏng bất ngờ bốc lên từ khối Trách Nghiệm Thạch, tạo thành hình dáng của một con phượng hoàng lửa uy dũng, vẫy cánh bay lượn trong không trung. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trương Vệ, không còn chút nghi ngờ hay khinh thị nào nữa.

Nhưng trong khi mọi người đang mải mê trong sự kinh ngạc, một giọt máu đỏ tươi từ lòng bàn tay của Trương Vệ chợt rơi xuống đất. Không ai khác để ý, nhưng cậu cảm nhận rõ ràng sự đau đớn âm ỉ từ nơi đó. Một dòng máu nhỏ chảy ra từ vết cắt mờ nhạt, như lời nhắc nhở cậu rằng sức mạnh hiện tại không phải là không có cái giá.

Trương Vệ rút tay về, ánh mắt cậu không rời khỏi Trách Nghiệm Thạch, nhưng tâm trí lại lắng đọng với những suy nghĩ khó tả. Cậu cảm nhận được ánh mắt đầy sắc bén từ các trưởng lão trên Linh Cốt Đài, nhưng không hề nao núng.

Dù cả Thí Luyện Trường đã chìm vào những lời xì xào đầy kính phục, cậu chỉ im lặng, cúi đầu bước xuống khỏi đài. Ánh mắt cậu thoáng nhìn về phía xa, nơi nữ tử bí ẩn đã rời đi, bóng lưng nàng biến mất vào trong rừng trúc phía sau Trường Thí Luyện. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Trương Vệ cảm thấy như có một sợi dây vô hình nối liền giữa hai người, nhưng sợi dây đó lập tức tan biến khi cậu nhắm mắt lại.

Khi Trương Vệ quay lại căn nhà gỗ cũ kỹ của mình, cậu không thể không nhận ra một điều gì đó khác lạ. Mặt đất quanh nhà có những dấu chân lạ, sâu vào đất như thể ai đó đã đứng ở đó trong một thời gian dài, quan sát mọi thứ. Cậu không hề tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, bởi vì cậu biết rằng. Từ giờ, bất cứ hành động nào của cậu đều sẽ bị theo dõi sát sao. Cậu hít một hơi sâu, lặng lẽ đóng cửa lại, chuẩn bị cho một đêm dài đầy suy tư và luyện tập.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.