Huyết Liên Chi Họa

Chương 62: Thiên Tài Trẻ Tuổi và Nữ Tử Bí Ẩn.



Chương 62: Thiên Tài Trẻ Tuổi và Nữ Tử Bí Ẩn.

Trời đã khuya, ánh trăng lờ mờ chiếu qua những tán cây cổ thụ bên ngoài, tạo nên những vệt sáng mỏng manh trên nền đất lạnh lẽo. Trương Vệ bị dẫn đến một căn nhà gỗ cũ kỹ nằm heo hút ở phía Nam Trương Gia Bảo. Căn nhà này trước kia từng là kho chứa củi, nhưng nhiều năm qua đã không được sử dụng, nay trở nên tồi tàn và héo úa. Mái ngói đã nứt nẻ, một số viên ngói rơi rụng, để lộ ra những lỗ hổng lớn, tường gỗ bạc phếch, chằng chịt những vết nứt ngang dọc. Những ô cửa sổ, vốn đã bị gió mưa làm cho mục nát, nay chỉ còn lại vài tấm kính vỡ vụn.

Người hầu dẫn đường cẩn thận mở cánh cửa gỗ mục, một âm thanh kẽo kẹt vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng của đêm khuya. Hắn liếc mắt nhìn Trương Vệ, giọng nói lạnh lùng, không chút cảm xúc: “Đây là nơi ngươi sẽ sống trong mười lăm năm tới. Mọi thứ đều phải tự mình lo liệu, không ai giúp đỡ hay thương hại ngươi.”

Trương Vệ bước vào trong, không gian tối tăm và lạnh lẽo bao trùm lấy cậu như một chiếc áo choàng vô hình. Ánh mắt cậu thoáng quét qua căn phòng, chỉ có một chiếc giường gỗ cũ kỹ với lớp chiếu đã sờn, một cái bàn gỗ đơn sơ cùng vài dụng cụ thô sơ, tất cả đều phủ đầy bụi bặm. Không khí bên trong đặc quánh, mang theo một mùi ẩm mốc và mục nát, khiến cậu phải nhăn mặt.

Cậu đứng yên một lúc lâu, để mặc những suy nghĩ hỗn độn xâm chiếm tâm trí. Dù đã chấp nhận h·ình p·hạt này, nhưng thực tế khắc nghiệt của hoàn cảnh vẫn khiến cậu không khỏi chán nản. Việc mất đi Ảnh Lãng Phù, một bảo vật gắn bó từ lâu, như xé toạc một phần linh hồn của cậu, để lại một cảm giác trống rỗng, bất lực. Nhưng Trương Vệ biết rằng cậu không thể để bản thân chìm đắm quá lâu trong sự bi thương.

"Phải mạnh mẽ lên," cậu tự nhủ, ánh mắt dần trở nên kiên định. "Đây chỉ là bước đầu tiên, là thử thách mà ta phải vượt qua. Chỉ có vượt qua gian khổ này, ta mới có thể trưởng thành và mạnh mẽ hơn."

Sáng hôm sau, ánh sáng yếu ớt của bình minh len lỏi qua những khe cửa sổ vỡ, chiếu rọi vào căn phòng ẩm thấp. Trương Vệ tỉnh giấc, đôi mắt đục ngầu vì giấc ngủ chập chờn. Cậu khoác lên người bộ quần áo cũ kỹ của hạ nhân, cảm nhận lớp vải thô ráp cọ vào da thịt, từng chút một làm nhức nhối những v·ết t·hương còn chưa lành. Dù chỉ mới bảy tuổi, cậu đã phải đối mặt với cuộc sống đầy gian nan, không khác gì những hạ nhân khác trong Trương Gia Bảo.

Trương Vệ bắt đầu một ngày mới với những công việc thường nhật: dọn dẹp khu vực, cắt cỏ, chuẩn bị thức ăn, dọn dẹp các khu vực công cộng. Những công việc này tuy đơn giản nhưng đòi hỏi sức lực và sự kiên trì, cậu phải gắng sức hoàn thành dù mệt mỏi. Bữa ăn của cậu giờ đây chỉ là một bát cơm với vài món ăn kèm đạm bạc, hoàn toàn khác biệt so với những bữa ăn thịnh soạn mà cậu từng có trước đây.



Thế nhưng, trong lòng Trương Vệ, một ngọn lửa quyết tâm vẫn âm ỉ cháy. Cậu tận dụng thời gian làm việc để suy nghĩ về con đường tương lai, tìm cách vượt qua thử thách và chứng minh bản thân. Những gì cậu trải qua không chỉ là thử thách về thể xác mà còn là rèn luyện ý chí. Cậu hiểu rằng, chỉ có kiên trì và nhẫn nại mới có thể giúp cậu đứng vững trước nghịch cảnh.

Một ngày nọ, khi Trương Vệ đang mải mê làm việc, vài hạ nhân vội vã tiến đến. Khuôn mặt họ lộ rõ vẻ căng thẳng, một người trong số đó bước lên trước, giọng nói khẩn trương: “Các trưởng lão yêu cầu cậu tham gia cuộc khảo thí thực lực. Nhanh chóng chuẩn bị.”

Lời nói của người hầu như một tia sét đánh ngang tai, khiến Trương Vệ không khỏi kinh ngạc. Cậu không hiểu vì sao mình lại được triệu tập trong lúc này, khi bản thân đang chịu h·ình p·hạt nặng nề. Tuy vậy, không có nhiều thời gian để suy nghĩ, cậu nhanh chóng trở về căn phòng tồi tàn của mình, thay bộ quần áo hạ nhân cũ kỹ, rồi vội vã theo chân hạ nhân đến Thí Luyện Đường.

Thí Luyện Đường là một khu vực rộng lớn nằm ở trung tâm Trương Gia Bảo. Khu vực này được xây dựng bằng đá cẩm thạch trắng tinh, những bức tường cao v·út cùng các cột trụ lớn tạo nên một không khí trang nghiêm và uy nghiêm. Khi Trương Vệ đến nơi, các trưởng lão và những người tham gia khác đã tập trung đông đủ. Không khí nơi đây dường như ngưng đọng, chỉ có sự căng thẳng và hồi hộp hiện rõ trên khuôn mặt của mọi người.

Giọng nói uy nghiêm của lão giả hộ pháp bỗng vang lên, phá tan sự im lặng: “Minh Ngọc Công tầng 10!” Lời nói vừa dứt, một trận xôn xao như bão nổi lên khắp Thí Luyện Đường. Đám đông lập tức reo hò, ánh mắt không khỏi chứa đựng sự ngưỡng mộ và kinh ngạc.

“Không thể tin được! Cô bé này mới mười tuổi mà đã đạt Minh Ngọc Công tầng 10!” Một tộc nhân trẻ tuổi kinh ngạc thốt lên, đôi mắt sáng rực vẻ ngưỡng mộ.

“Quả thật là thiên tài của Trương Gia!” Một người khác không khỏi trầm trồ, giọng nói tràn đầy sự khâm phục.



Ánh mắt Trương Vệ thoáng lướt qua đám đông, rồi dừng lại trên cô bé vừa được tuyên dương. Trước mắt cậu là một cô bé với vóc dáng nhỏ nhắn nhưng khí chất phi thường. Mái tóc nâu óng ả được búi cao gọn gàng, đôi mắt sáng long lanh đầy thông minh. Làn da trắng mịn của cô bé càng làm nổi bật vẻ đẹp thuần khiết và tao nhã. Trương Khả Nhi mặc bộ trang phục tộc màu xanh lam nhạt, với những họa tiết thêu hoa văn tinh tế bằng chỉ vàng, tôn lên vẻ thanh thoát và sang trọng. Dù chỉ mới mười tuổi, nhưng ánh mắt và khí chất của cô bé đã khiến mọi người phải trầm trồ ngưỡng mộ.

Khi Trương Khả Nhi mỉm cười tự đắc và bước xuống khỏi Trách Nghiệm Thạch, mọi ánh mắt đều hướng về phía cô, lòng đầy sự tán thưởng và ngưỡng mộ. Tuy nhiên, trong khi đám đông đang mải mê với sự ca ngợi Trương Khả Nhi, Trương Vệ lại bị cuốn hút bởi một bóng dáng khác. Từ phía bên trái, một nữ tử với khí chất lạnh lùng và nghiêm nghị bước lên Thí Luyện Đài.

Nữ tử ấy có mái tóc đen dài, buông xõa xuống lưng như một dòng suối mượt mà. Ánh mắt của cô sắc bén, lạnh lẽo như băng, đôi lông mày thanh tú như hai nét vẽ tuyệt mỹ tạo nên vẻ đẹp vừa quyền lực vừa xa cách. Bộ y phục màu đen cô mặc không chỉ toát lên vẻ cổ điển mà còn mang đến một sự uy nghiêm khó tả, những đường chỉ bạc tinh tế lấp lánh dưới ánh sáng. Mỗi bước đi của cô đều thể hiện sự tự tin, lạnh lùng, và quyền lực tuyệt đối, khiến không một ánh mắt nào có thể dứt ra khỏi bóng hình ấy.

Khí chất vượt trội của cô bé tạo nên một sự tương phản mạnh mẽ với vẻ thanh thoát của Trương Khả Nhi, khiến Trương Vệ không khỏi bị cuốn hút. Một cảm giác lạ lùng pha lẫn tò mò bỗng dâng lên trong lòng Trương Vệ.

Cô tiến đến trước Trách Nghiệm Thạch, không chút do dự, nhẹ nhàng đưa bàn tay nhỏ bé nhưng lạnh lẽo của mình chạm vào bề mặt thạch. Ngay lúc đó, một luồng sáng tím đậm đột ngột bùng lên từ Trách Nghiệm Thạch, lan tỏa ra khắp không gian. Mọi ánh mắt lập tức hướng về phía đó, sự im lặng bao trùm toàn bộ Thí Luyện Đường.

Trên bề mặt thạch, những ký tự cổ xưa bắt đầu xuất hiện, chập chờn trong luồng sáng tím. Không lâu sau, một loạt văn tự hiện lên rõ ràng, lơ lửng giữa không trung, mỗi ký tự đều tỏa ra một luồng khí tức mạnh mẽ.

"Tử Linh Quyết tầng 15."



Lão giả hộ pháp đứng bên cạnh, ánh mắt thoáng chốc hiện lên vẻ kinh ngạc, đôi mày nhướng cao, khóe miệng khẽ động nhưng không nói lời nào. Một sự chấn động âm thầm lan tỏa trong lòng lão, bởi đây là lần đầu tiên trong cuộc đời dài đằng đẵng của mình, lão chứng kiến một thiếu niên có thể tu luyện công pháp Tử Linh Quyết đến tầng 15 khi tuổi còn nhỏ như vậy.

Trong giới tu tiên, công pháp Tử Linh Quyết nổi danh là một trong những bí kíp khó luyện nhất, với mỗi tầng tu luyện đều là một sự khắc nghiệt đối với người tu luyện. Đặc biệt, Tử Linh Quyết từ tầng 10 trở lên, không chỉ đòi hỏi người tu luyện có trí tuệ phi thường mà còn cần một ý chí sắt đá. Những kẻ thiên tài cũng hiếm khi vượt qua tầng 12 trước khi trưởng thành, thế nhưng cô bé này đã đạt đến tầng 15—một tầng độ cao thậm chí nhiều trưởng lão cao niên còn chưa thể chạm đến.

Đám đông xung quanh, lúc ban đầu còn trầm trồ trước Minh Ngọc Công tầng 10 của Trương Khả Nhi, giờ đây chỉ còn biết im lặng trước sự xuất hiện của cô bé bí ẩn này. Tiếng xì xào nhỏ dần, rồi biến mất hoàn toàn, nhường chỗ cho một bầu không khí ngột ngạt, tràn ngập sự kính sợ và kinh ngạc.

Trương Vệ đứng ở phía xa, lòng ngập tràn một cảm giác khó tả. Cậu có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh khủng kh·iếp toát ra từ cô bé, một thứ gì đó vượt xa khỏi những gì cậu có thể tưởng tượng. Ánh mắt cậu dõi theo từng cử động của cô, từ bước chân nhẹ nhàng nhưng vững chắc, cho đến vẻ mặt lạnh lùng và sắc sảo.

Cô bé hạ tay xuống khỏi Trách Nghiệm Thạch, ánh sáng tím từ từ mờ nhạt rồi tắt hẳn, chỉ còn lại không gian tĩnh lặng, lạnh lẽo. Cô không nói một lời, cũng không cần sự tán dương hay ngưỡng mộ. Vẻ mặt cô bé vẫn không đổi, chỉ hơi cúi đầu trước lão giả hộ pháp rồi lặng lẽ bước xuống đài, hoàn toàn không để tâm đến đám đông đang ngỡ ngàng nhìn theo.

Trương Vệ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm lấy tâm trí. Không biết từ lúc nào, ánh mắt cậu đã không còn dõi theo Trương Khả Nhi, người mà ban đầu cậu vốn dĩ rất khâm phục. Giờ đây, trong lòng cậu chỉ còn lại bóng dáng của nữ tử bí ẩn kia, một thứ cảm giác vừa ngưỡng mộ, vừa kính sợ pha lẫn sự tò mò không ngừng thôi thúc cậu.

Cậu tự hỏi nàng là ai, vì sao lại có thể đạt được cảnh giới cao thâm như vậy ở độ tuổi nhỏ như thế. Những câu hỏi liên tiếp hiện lên trong đầu, nhưng lại không có lời giải đáp. Cậu biết rằng, cô bé không chỉ là một thiếu niên bình thường, mà còn là một sự tồn tại mà cậu không thể chạm tới—ít nhất là trong thời điểm hiện tại.

Những suy nghĩ ấy cứ xoay quanh tâm trí Trương Vệ, dần dần biến thành một ý niệm kiên định. Cậu quyết tâm rằng, dù phải trải qua bao nhiêu gian khó, cậu cũng sẽ tìm hiểu được bí mật về cô bé ấy, và quan trọng hơn, cậu sẽ tìm cách để đứng ngang hàng với nàng, hoặc thậm chí vượt qua nàng trong con đường tu luyện đầy gian truân này.

Thế nhưng, điều cậu không biết là, chính ánh mắt đó của cậu đã được nữ tử bí ẩn ấy để ý. Khi cô bé lặng lẽ rời khỏi Thí Luyện Đường, ánh mắt lạnh lẽo thoáng hiện lên một tia sáng kỳ lạ, như một dấu hiệu mơ hồ của sự liên kết không thể giải thích được giữa hai người.

Lúc này, lão giả hộ pháp đã trở lại vị trí trung tâm của Thí Luyện Đài, giọng nói trầm ấm của ông vang lên, gọi tên những người tham gia tiếp theo. Trương Vệ chợt bừng tỉnh, cảm giác hồi hộp và căng thẳng nhanh chóng trở lại. Cậu biết rằng cuộc khảo thí này không chỉ là một bài kiểm tra thực lực mà còn là bước ngoặt lớn trong cuộc đời mình.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.