Huyết Liên Chi Họa

Chương 54: Quá Khứ?



Chương 54: Quá Khứ?

Khi không gian dần khôi phục sự ổn định, bốn bề bỗng trở nên tĩnh mịch, lạnh lẽo đến mức từng sợi khí như luồn sâu vào tủy. Trương Vệ khẽ động mí mắt, khóe môi còn chưa kịp giãn ra đã lập tức cứng lại. Trước mắt cậu là một cảnh tượng khiến tim như ngừng đập, cả thân người bất giác cứng đờ.

"Đây... là..." Trương Vệ lẩm bẩm, giọng khản đặc như kẻ vừa tỉnh khỏi cơn mộng dữ.

Lạc Lạc đứng sát bên cạnh, thân hình nhỏ bé run rẩy. Đôi mắt cô ngấn nước, hơi thở gấp gáp nhưng vẫn cố kìm nén sự sợ hãi đang lan tràn trong từng tế bào. Sau khi hít một hơi thật sâu, cô khẽ thì thào:

"Chúng ta... đã mở ra cánh cổng của quá khứ." Trong ánh mắt Lạc Lạc hiện lên sự sợ hãi tột cùng, giống như vừa đối mặt với một nỗi ám ảnh không thể trốn tránh.

Trước mặt hai người, giờ đây là chiến trường của cuộc đại chiến xảy ra hai triệu năm trăm năm trước, khi cửu giới chìm trong biển máu và lửa hận, không nơi nào không có tiếng gào thét của t·ử v·ong và hủy diệt.

Bầu trời rách nát, những đường nứt khổng lồ như miệng vực thẳm, nơi ánh sáng và bóng tối đan xen, quấn lấy nhau thành từng luồng xoáy hỗn loạn. Ở đó, các vị thần với thân hình rực rỡ và đôi cánh sáng lấp lánh đang lao vào lũ quỷ dữ. Thanh kiếm trong tay họ vung lên, mỗi nhát chém mang theo sức mạnh xé rách không gian, chẻ đôi mọi bóng tối. Từng tên quỷ dữ bị cắt thành tro bụi trước khi tiếng gầm của chúng kịp vang lên.

Nhưng chiến trường này không chỉ là nơi ánh sáng ngự trị. Giữa cơn loạn chiến, những ác thần khủng kh·iếp cũng xuất hiện, thân hình chúng khổng lồ, đôi mắt đỏ rực như lửa địa ngục, lấp lóe thứ tà ý lạnh lẽo. Từ tay chúng, từng đợt hắc khí ngập trời cuồn cuộn bốc lên, nuốt chửng mọi thứ trong bóng tối. Ngọn lửa đỏ như máu rực cháy giữa hư không, biến những gì chúng chạm vào thành tàn tro, để lại trong không khí thứ mùi khét lẹt của diệt vong.

Sự tương phản giữa ánh sáng thánh khiết và bóng tối ma quỷ biến khung cảnh thành một bức tranh hỗn độn khủng kh·iếp. Các vị thần lao tới như mũi tên bạc xé gió, còn lũ quỷ dữ như những dòng thác đen ào ạt đổ xuống. Âm thanh của kiếm gào rít và tiếng gầm rú điên cuồng hòa quyện, khiến không gian trở nên nặng nề và nghẹt thở, như thể sự sống và c·ái c·hết chỉ là hai mặt của cùng một đồng xu, đổi chỗ cho nhau trong từng khoảnh khắc.

Lạc Lạc nắm chặt tay Trương Vệ, đôi môi tái nhợt. Bản thân cô bé không nói được câu nào thêm, nhưng Trương Vệ có thể cảm nhận rõ sự run rẩy truyền từ bàn tay bé nhỏ của nàng.

Giữa biển máu và ánh sáng hỗn loạn, hai đứa trẻ đứng đó như bị hút vào cơn ác mộng sống động. Sự chênh lệch về thời gian, không gian và sinh mệnh khiến đầu óc chúng trở nên trống rỗng, không thể phân biệt nổi đâu là thật, đâu là mộng. Mỗi cảnh tượng diễn ra trước mắt đều như một nhát đao khắc sâu vào tâm trí non nớt của chúng, nơi ký ức về sự sống và diệt vong hòa vào nhau thành một cơn hỗn loạn vô biên.

Ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt Trương Vệ và Lạc Lạc đột ngột hướng về một góc của chiến trường. Nơi ấy, một vị thần với đôi cánh lửa đỏ như thiêu đốt cả bầu trời đang đối đầu cùng một con quỷ ba đầu khổng lồ. Lửa từ đôi cánh thần quang bừng sáng, bao trùm lấy thân hình uy dũng của vị thần. Mỗi cú v·a c·hạm giữa họ tựa như sấm rền, sinh ra những đợt chấn động kinh hồn, khiến mặt đất dưới chân nứt toác, từng khối đá lớn bị xé tung, rồi rơi xuống tựa mưa đá giữa bầu trời tối mịt.

Lạc Lạc rùng mình, môi run khẽ bật thành tiếng:

“Chúng ta… phải làm gì đây?” Cô bé quay đầu sang nhìn Trương Vệ, đôi mắt long lanh ánh lên vẻ sợ hãi và bối rối.

Trương Vệ cố kìm nén nhịp thở nặng nề, siết chặt tay Lạc Lạc như thể muốn dùng lực ấy để xua tan nỗi sợ hãi đang tràn ngập. Tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng lý trí cậu vẫn còn tỉnh táo.

"Chúng ta... cần thoát khỏi đây," Trương Vệ nói nhỏ nhưng dứt khoát. Mặc dù biết rằng đây chỉ là ảo ảnh của ký ức, nhưng cậu cũng hiểu rõ: nếu không cẩn thận, không gian này sẽ nhấn chìm họ mãi mãi, biến họ thành những linh hồn lạc lối trong dòng chảy vô tận của thời gian.

Ánh mắt Trương Vệ lướt qua khung cảnh xung quanh, cố lục tìm trong trí nhớ những kiến thức mơ hồ về cách thoát khỏi loại không gian này. Không để mất thêm thời gian, cậu kéo tay Lạc Lạc, dẫn cô bé rời xa khỏi cơn hỗn chiến đang bùng nổ sau lưng.

“Đây chỉ là ký ức... Chúng ta phải thoát khỏi nó trước khi mọi thứ trở nên quá muộn." Trương Vệ thì thầm, trong giọng nói ẩn chứa sự quyết tâm.

Hai người bước đi giữa cảnh hỗn loạn. Những tiếng thét chói tai và tiếng rống vang vọng từ bốn phương tám hướng, như muốn nghiền nát từng dây thần kinh. Ánh sáng từ v·ũ k·hí thần thánh chớp lên liên tục, xé rách bóng tối, trong khi hắc khí từ ác thần tràn ra tựa màn đêm phủ xuống, khiến mỗi bước chân của họ thêm nặng nề và ngột ngạt. Khí lạnh len lỏi vào từng khớp xương, khắc sâu vào tâm khảm cảm giác lạnh lẽo của một thời đại đã bị lãng quên.

Nhưng rồi, khi cả hai bước được vài bước, Trương Vệ đột nhiên khựng lại. Toàn thân cậu cứng đờ, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Mọi giác quan của cậu đồng loạt căng ra.

Giữa khói bụi mịt mù nơi chiến trường tàn khốc, một đạo nhân ảnh dần hiện ra. Kẻ ấy đứng sừng sững, xung quanh là hàng chục con ác quỷ đang phủ phục dưới chân hắn, tựa như những kẻ nô lệ trung thành đến điên cuồng. Khí tức từ hắn phát ra lạnh lẽo, tà ác, và đầy uy nghiêm, như thể bóng tối bao phủ cả vạn dặm trời đất đều khuất phục dưới chân hắn.

Ánh mắt Trương Vệ bất giác mở lớn. Trong khoảnh khắc ngỡ ngàng, tim cậu như thắt lại. Khuôn mặt của kẻ đó – trưởng thành, lạnh lùng và đầy quyền uy – lại giống cậu đến kỳ lạ, như thể đó chính là bản ngã của cậu trong một thời đại khác.

Cậu đứng lặng người, hơi thở bị kìm nén trong lồng ngực, cổ họng khô khốc đến mức không thể thốt nên lời. Trong tâm trí cậu, hàng trăm câu hỏi trào dâng cùng một lúc, nhưng tất cả đều bị lấp kín bởi cảm giác mơ hồ, khó hiểu và đầy mâu thuẫn. Một sợi dây vô hình như đang trói chặt linh hồn cậu với kẻ kia, khiến mỗi nhịp tim của Trương Vệ trở nên nặng nề hơn.

Lạc Lạc cảm nhận được sự thay đổi kỳ lạ từ Trương Vệ, đôi mắt trong veo của cô bé ánh lên sự lo âu. “Người đó… trông giống ngươi quá,” Lạc Lạc khẽ nói, từng lời như tiếng chuông cảnh báo vang lên trong lòng.

Nhưng Trương Vệ vẫn im lặng, ánh mắt cậu dán chặt vào bóng dáng bí ẩn kia. Cậu không biết kẻ đó là ai, càng không hiểu vì sao giữa họ lại có sự tương đồng đáng sợ đến thế. Đó chỉ là ảo ảnh của ký ức, hay là thứ gì đó còn phức tạp hơn nhiều? Cảm giác vừa tò mò vừa hoang mang cuốn lấy tâm trí cậu như cơn bão xoáy, mỗi nhịp tim đều nặng trĩu những suy nghĩ khó tả.

Tuy nhiên, đây không phải lúc để bị phân tâm. Những tiếng thét của những sinh linh đang ngã xuống, t·iếng n·ổ vang trời của phép thuật và tiếng v·a c·hạm điên cuồng giữa thần và quỷ kéo cậu trở lại với thực tại.

Hít sâu một hơi, Trương Vệ đẩy lùi những suy nghĩ hỗn loạn đang bủa vây. Ánh mắt cậu dần trở nên kiên định. “Chúng ta phải tiếp tục,” cậu nói, giọng hơi run nhưng đầy quyết tâm.

Lạc Lạc gật đầu, trong ánh mắt cô có sự lo lắng, nhưng cũng tràn ngập niềm tin vào Trương Vệ. Hai người xoay người, cùng nhau bước đi qua những đ·ống đ·ổ n·át và tàn tích, rời xa bóng hình bí ẩn kia. Nhưng hình ảnh người đàn ông đó vẫn hằn sâu trong tâm trí Trương Vệ, như một ám ảnh khó thể xua tan, tựa bóng ma lẩn khuất trong ý thức.

Trong lòng, Trương Vệ tự nhủ: Một ngày nào đó, ta sẽ tìm ra sự thật về ngươi và mối liên hệ kỳ lạ giữa chúng ta. Nhưng lúc này, điều quan trọng nhất là sống sót và thoát khỏi ký ức c·hết chóc này, dù trong thâm tâm Trương Vệ biết rõ, sớm muộn gì cậu cũng sẽ phải đối mặt với bóng hình kia thêm một lần nữa. Và lần đó, có lẽ chính là bước ngoặt định đoạt vận mệnh của cậu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.