Micky hét lớn một tiếng, sợi xích từ cửa sổ bên hông bật ra, hướng về phía cái bóng gầy guộc phía sau xe mà quất tới.
"Chát!"
Trần Thần phản ứng cũng rất nhanh, vừa mới nhìn thấy cái bóng gầy guộc đó trong gương chiếu hậu liền lập tức đạp phanh xe một cái thật mạnh!
"Bụp!"
Con quỷ gầy guộc đâm mạnh vào cốp xe, sợi xích của Micky vừa vặn cũng đã đánh trúng vào vai của con quỷ.
Nhưng mà lực quán tính của cú phanh xe đó làm cho cả Micky lẫn Trần Thần cũng đều bị dây an toàn siết mạnh.
Cũng may là phản ứng của Micky cũng rất nhanh cố gắng kìm nén cái khó chịu lại rồi cởi dây an toàn ra, nhưng vừa mới bước xuống xe đã thấy một con quái vật chỉ có mỗi cái miệng đầy răng nhọn, không có mắt mũi, cao hơn hai mét rống lên với hắn một tiếng, sau đó vừa che lấy vai b·ị t·hương vừa muốn rời đi.
“Trói!”
Sợi xích hư không từ không trung xuất hiện trói lấy con quỷ gầy guộc kia, nhưng còn chưa đợi Micky rút khẩu 1911 ra thì đã thấy con quỷ gầy guộc kia đột ngột co nhỏ lại thành một bóng dáng mơ hồ của một người trưởng thành rồi chạy trốn khỏi sợi xích hư không.
Lại có thể làm thế nữa sao?
Micky cũng không nghĩ rằng sẽ có chiêu này, vội vàng kết hợp xúc tu tinh thần với xích đuổi theo con quỷ gầy guộc đã biến thành hình người kia.
Nhưng Micky không nghĩ đến động tác của đối phương lại nhanh đến như vậy, ngay khi con dao găm bằng đá kia sắp đâm trúng hắn thì con người kia lại duỗi dài người ra, sợi xích chỉ đâm xuyên qua lớp áo rỗng tuếch của nó mà dừng lại.
Giới hạn khoảng cách mười lăm mét của xiềng xích đã tới rồi.
Lúc mà Micky rút ra khẩu 1911 màu xanh khủng long nhỏ ra thì đối phương cũng đã giống như nhện mà luồn nhanh vào trong đ·ống đ·ổ n·át rồi.
“Mẹ kiếp!”
Micky thầm chửi một tiếng, Trần Thần cuối cùng cũng hồi lại sức xuống xe, hắn trước tiên là nhìn thoáng qua khẩu súng của Micky với một vẻ mặt kỳ lạ rồi mới nói: “Ngươi không sao chứ?”
Micky lắc đầu rồi giấu khẩu 1911 ra phía sau một cách đầy tiếc nuối: “Ta không sao, chỉ là để nó chạy mất rồi.”
Thu lại xích thì Micky vốn cũng không để tâm cho lắm, nhưng lúc nhìn thấy mảnh vải trên con dao găm thì hắn đột nhiên sững người, vội nhặt lên xem kỹ.
Trần Thần ở bên cạnh tò mò hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Micky trầm ngâm một lát rồi đưa mảnh vải cho Trần Thần: “Ngươi nhìn thử xem có thấy quen không.”
Trần Thần không hiểu chuyện gì mà cầm mảnh vải kia lên thì sắc mặt liền thay đổi, cái xúc cảm này quá quen thuộc!
"Đây là đồ tác chiến của trung tâm thu dung!"
Micky gật đầu rồi nhìn quanh: “Tình huống hơi không ổn rồi.”
Dị chủng là một sản phẩm do con người không dựa theo bảng thu dung mà cưỡng ép thu dung những dị thường không thuộc con đường nào, một khi đã trở thành dị chủng thì cũng đồng nghĩa là đã hoàn toàn không có liên quan gì đến nhân loại nữa rồi, nó hoàn toàn là một loại sinh vật khác.
Trước kia Micky còn thấy là chẳng sao, bất quá chỉ là biến đổi giống loài mà thôi, nhưng trong lúc nghỉ ngơi đó Micky cũng đã tranh thủ bổ sung rất nhiều kiến thức, trong đó thì có những chi tiết về việc giới thiệu về dị chủng.
Không theo danh sách thu dung mà tiến hành thu dung thì dị thường sẽ dần dần ảnh hưởng đến tinh thần và ý chí của ký chủ, rồi sẽ biến hoàn toàn thành con rối của dị thường, biến thành một dị thường còn sống.
Nếu như nói dị thường là tồn tại giữa người bình thường và Siêu Thoát Giả, thì dị chủng cao cấp đã không thua gì những dị thường có số hiệu sáu chữ số rồi, bởi vì bọn nó cũng dần dần đã có năng lực của dị thường, thậm chí còn có thể khai thác nó đến một cái mức độ đáng sợ nào đó.
Người bình thường đã thành Siêu Thoát Giả đã là như thế, thì nếu là một thành viên tác chiến của trung tâm thu dung mà trở thành dị chủng thì……
Cả hai người đều không phải là kẻ ngu ngốc, ai cũng đều đã nghĩ đến mấy cái vẻ khác thường mà Vương Kiệt đã thể hiện ra.
Sắc mặt của Trần Thần lập tức đen như đáy nồi: “Cái trung tâm thu dung số 135 này e là có vấn đề rồi, đợt thăng cấp này dừng tại đây thôi, bọn ta phải báo chuyện này lên trên đã mới được.”
Nhưng mà Micky lại lắc đầu rồi nhìn về hướng bọn hắn vừa đến mà nói: "Nếu thật sự là có vấn đề thì chắc là bọn mình cũng không ra được nữa đâu.”
Mấy lời mà Micky nói không phải là vì muốn hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống đâu, sự thật cũng là như vậy.
Thông tin của xúc giác đã đưa đến là cả hai người trên người đều có dính mùi ngọt mà mới hấp dẫn đến quỷ gầy ốm, nếu liên hệ đến những lời của bà chủ tiệm bánh kia thì có thể phán định chuyện này không phải là vấn đề của một hai người nữa mà là của toàn bộ trung tâm thu dung số 135 rồi.
Muốn rời khỏi khu vực cũ thì chắc chắn phải thông qua trạm kiểm soát mà cái trạm đó lại toàn là người của trung tâm thu dung số 135.
Trần Thần nghĩ một lát cũng gật đầu: "Đúng là vậy, bây giờ có rời đi thì cũng như là tự chui vào miệng người ta."
Micky quay đầu nhìn Trần Thần rồi hỏi: “Lão Trần, sau khi mà ngươi thăng cấp xong thì thực lực của ngươi tăng nhiều không? Ngươi có chắc có thể cưỡng chế thoát ra không?”
Trong khu vực cũ này thì làm gì có sóng liên lạc được, giờ mà có muốn liên hệ với trung tâm thu dung số 44 cũng không có cách nào, cái đường ra duy nhất bây giờ thì e rằng chỉ còn là hy vọng vào việc Trần Thần thăng cấp rồi liệu có trốn được khỏi đây không mà thôi.
Trần Thần không gật cũng không lắc đầu mà trái lại nhìn về Micky: “Cấp bậc 8 của kế toán được gọi là Nhà Phân Tích Dữ Liệu, vẫn thuộc về tuyến thông tin thôi nhưng so với bây giờ thì cũng có thêm chút thực lực chứ không còn như trước kia nữa.”
Ý của Trần Thần thì Micky hiểu rồi, chắc chắn lần này thì vẫn phải trông cậy vào hắn rồi.
Nhưng Micky cũng không còn trông mong gì nữa, bởi vì trong đầu hắn bỗng nảy ra một số chuyện mà hệ thống nói trong nhiệm vụ lần này, hắn cảm thấy có lẽ đợt thăng cấp lần này của Trần Thần e là sẽ không thành công đâu.
Micky không nói những suy nghĩ của bản thân ra mà chỉ gật đầu: "Đi thôi, mình cứ đến đích trước đã rồi tính tiếp."
Trần Thần gật đầu, cả hai người cùng lên xe.
Lần này cả hai không ai nói chuyện, mà đều cảnh giác với xung quanh vì sợ con quỷ gầy guộc kia lại một lần nữa xuất hiện.
Còn Micky thì lại liên tục giải mã những thông tin mà "hệ thống" đã đưa ra trong nhiệm vụ lần này ở trong đầu.
“Cái nguy cơ mà mình đang mang phải liên quan đến Tòa Án Thu Dung, nhưng nhiệm vụ lại kêu ta giúp Trần Thần thăng cấp……”
“Trần Huệ Vân và cái tên Lưu Tần Chí đó muốn nhờ ta giúp đỡ, vừa hay là mình lại đụng phải chuyện trung tâm thu dung số 135 đang có vấn đề……”
"Leon đã nói là hai người đó giống như là nhắm vào trung tâm thu dung số 44 mình đến..."
Tòa Án Thu Dung có lẽ là đã phát hiện trung tâm thu dung số 135 có vấn đề nhưng lại do không có bằng chứng nên chỉ đành phái hai người đến điều tra trước mà thôi, nhưng lại do vấn đề về đạo cụ dị thường kia mà cả hai người đều phải đi kiếm một Giám Ngục cùng đi, hơn nữa chuyện này liên quan đến một trung tâm thu dung, cho nên cả hai phải giữ bí mật.
Vừa hay là trung tâm thu dung số 44 lại đang nằm trong phạm vi bức xạ của số 135, nên mới ưu tiên xem xét thử trung tâm thu dung số 44 có bị ảnh hưởng không, sau khi xác nhận an toàn thì lại lợi dụng trung tâm thu dung số 44 để tiến hành kiểm soát trung tâm số 135, mà rồi lại vừa hay thấy được Micky một kẻ vô danh về con đường Giám Ngục, vậy nên bọn họ muốn dụ dỗ Micky cùng đi chung.
Ha ha……
Khóe miệng của Micky khẽ nhếch lên, thì ra cái hệ thống quỷ quái này cũng khá thâm đấy!
Nếu như mình không có cái lý do giá·m s·át Trần Thần thăng cấp kia thì có khi mình cũng sẽ bị Tòa Án Thu Dung cưỡng ép triệu tập đi làm nhiệm vụ rồi.
Mà nếu mình mà ngây ngốc đi theo người của Tòa Án Thu Dung kia đến trung tâm thu dung số 135 thì có lẽ sẽ như dê vào hang sói rồi.
“Đến rồi."
Trong lúc đang suy nghĩ thì hai người cũng đã đến được cửa của cái điểm đến lần này, một tòa nhà đổ nát.
Trần Thần xuống xe liếc nhìn xung quanh thì vẻ mặt không còn căng thẳng như lúc nãy rồi nói với Micky: "Theo những gì mà bọn họ để lại thì 'Tài Liệu Dữ Liệu' sẽ đặt ở văn phòng trên lầu 10, thấy tên dị chủng không bám theo rồi đó, mình nhanh lên một chút.”
Micky gật đầu không nói gì mà trong ánh mắt đã tràn đầy vẻ lạnh lẽo.
Thật sự là không đuổi theo…
Hay là nó đã ở đây đợi sẵn rồi?
Cái lối vào tòa nhà hoang tàn này trông như là cái miệng của một con thú đang há to ra vậy, chờ đợi những miếng thịt ngon đi vào.
Micky ngửi thấy mùi nguy hiểm rồi.
Đi theo thẻ của Trần Thần, cả hai từ từ đi lên cầu thang, nhờ vào thẻ của Trần Thần mà cả hai một đường thông suốt không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, giữa đường thì có xuất hiện vài cái thẻ đỏ nhưng mà sau khi xác nhận thì đều chỉ là những dị thường có số hiệu bảy chữ số, cũng coi như là không có gì nguy hiểm xảy ra cả.
Vẻ mặt của Trần Thần càng trở nên thoải mái thì Micky càng cảm thấy cảnh giác hơn.
Cứ như thế hai người một đường đi lên đến tầng chín, lại một chiếc thẻ màu đỏ sáng chói xuất hiện lần nữa ở gần chỗ góc tường, chỉ là lần này không cần cả hai tiến đến thì cũng có thể nhìn thấy là một cái thùng gỗ, nhìn giống cái chậu ngâm chân mà Micky hay thấy ở kiếp trước.
Trần Thần liếc mắt nhìn rồi cười với Micky: "Lại hù dọa một phen thôi, có lẽ là lần này bọn mình sẽ rất suôn sẻ."
Micky kỳ quái cười gật đầu, rồi sau đó dưới ánh mắt nghi hoặc của Trần Thần thì lại dùng ngón tay gạt đi một ít bụi ở trên bàn sau đó lại khẽ chỉ về cái thùng: “Đúng vậy! Những cái thẻ mà chúng ta phát hiện được trên đường cũng là như thế này cả thôi, xem ra lần này ngươi thăng cấp chắc là không có vấn đề gì nữa rồi."
Trần Thần lúc đầu còn thấy có chút kỳ quái, nhưng vừa nhìn thấy ngón tay của Micky thì hắn đã lập tức phản ứng lại rồi.
Có vấn đề!
Những thẻ đỏ đã gặp trên đường lần này mà lại không có một hạt bụi nào!
Một giọt mồ hôi lăn dài xuống trên má của Trần Thần.
C·hết tiệt!
Lúc nãy tại sao không ai phát hiện ra chứ!
"Nói như vậy cũng không đúng, lát nữa vẫn còn cần ngươi giá·m s·át giúp ta chứ, ngươi thấy là ta có nên ra ngoài nghỉ một đêm rồi ngày mai đến tiếp không?" Mặt của Trần Thần vẫn giữ vẻ bình thường, nhưng thực tế đã hoảng hết cả lên rồi.
Đây là muốn chuồn mà……
Chẳng lẽ lại nghĩ đối phương là đồ ngốc hay sao?
Micky chỉ có thể đáp lời: "Không cần, ta thấy ngươi không có vấn đề gì cả, cứ tin tưởng vào ta đi.”
Nói xong thì Micky đã mở tay áo lộ ra chuỗi tràng hạt màu bạc trắng đang quấn ở trên tay.
Trần Thần khựng lại một lúc rồi nở ra vẻ mặt phức tạp xen lẫn chút chán ghét mà lại mang theo chút an tâm: “Ngươi nói đúng đấy!”
Hai người thản nhiên đi lên tầng 10, Micky liếc nhìn mấy cái dấu chân lộn xộn trên mặt đất thì trong lòng dâng lên một cảm xúc như đang bị sỉ nhục vì cái chỉ số IQ này vậy, hắn nói với Trần Thần: “Để ta kiểm tra qua tình hình xung quanh trước đã."
Trần Thần biết là Micky muốn làm gì thì cũng gật đầu một cái ở bên cạnh canh chừng giúp cho Micky.
Sau một hồi đơn giản “kiểm tra” thì Micky liền gật đầu với Trần Thần: “Được rồi, xung quanh không có gì đâu.”
Trần Thần cũng gật đầu một cái, hít một hơi sâu rồi mở toang cánh cửa duy nhất ở tầng mười này ra.
Vừa mới mở ra thì một cây giáo dài có màu thịt nhắm thẳng mặt của Trần Thần mà đâm tới!
Nhưng mà hai người đã sớm có phòng bị nên có thể cho con mồi cơ hội được chứ, Micky dùng lực kéo sợi dây xích đang trói ở bên hông của Trần Thần, kéo một đường trực tiếp kéo Trần Thần trở về.
Cùng lúc mà Trần Thần bị lôi đi thì không hề đứng yên một chỗ mà nhanh tay dùng khẩu súng trong tay mà bắn ba phát vào cái mặt của tên quỷ gầy ốm kia!
"Đoàng đoàng đoàng!”
Súng của Trần Thần thì kỹ năng đã quá điêu luyện rồi, cả ba viên đạn đều nhắm trúng chính xác!
“Chát!”
Quỷ gầy ốm ngửa đầu lên trời rồi phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Micky đỡ lấy Trần Thần rồi bảo hắn canh phòng phía sau, sau đó giơ tay trái ra: “Trói!”
Xiềng xích hư không lập tức trói chặt lấy quỷ gầy ốm, mà dây xích của Micky cũng tiến lên theo, dao găm bằng đá sắc bén xẻ xuyên qua cổ của tên quỷ gầy ốm trong tích tắc!
Nhưng ngay lúc mà Micky đang chuẩn bị kết liễu tên dị chủng này thì tấm kính phía sau Micky đột ngột vỡ tan, một cái lao dài màu thịt nhắm thẳng vào tim của Micky mà đâm tới.
“Tch! Thật đúng lúc……”
Micky vừa chửi thầm một tiếng thì liền lộn một vòng ở trên đất né được cái cánh tay đang hóa thành lao nhọn của quỷ gầy ốm.
Nhưng còn chưa đợi Micky đứng vững thì cái tay kia của con quỷ gầy ốm lại tiếp tục biến thành giáo lao đến thêm một lần nữa.
Micky thì lại không hề hoảng loạn mà cố gắng giữ thăng bằng mà giơ tay ra búng tay một cái.
"Tách!”
Xoạt xoạt xoạt!
Ba sợi cáp thép mỏng manh đột nhiên từ trong các góc phòng bay ra, trực tiếp trói chặt lấy tên quỷ gầy ốm kia, ánh điện xanh từ những sợi cáp lóe ra những tia sáng chói lọi.
“Chát!”
Tên quỷ gầy ốm bị đ·iện g·iật cho phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
Micky phủi phủi bụi trên người rồi đứng dậy, lạnh lùng cười một tiếng: "Cái này chính là đòn sát thủ mà ông đây cất công dành ra tận hai tháng tiền lương mà phải nhờ mấy thằng khố rách áo ôm kia đấy, chỉ là đợi có ngươi tới mà thôi!”
Đương nhiên mấy thứ đồ mà Micky mua thì không phải là mấy đồ cao cấp có thể trói được những tên “Yazidi” như của Leon, mà dùng để đối phó với mấy tên dị chủng kia thì đã là quá đủ rồi.
Micky không hề vội vàng động thủ mà lại quay đầu nhìn Trần Thần một cái rồi hỏi: “Ở bên đó ngươi tự đối phó được chứ?"
Micky cứ tưởng Trần Thần có thể dễ dàng xử lý tên mục tiêu đã tàn phế kia rồi, kết quả lại thấy Trần Thần cầm súng mà toàn thân thì lại đang run rẩy, thì ra là cái con quỷ gầy guộc bị hắn trói lại đó đang biến thành hình ảnh một đứa nhỏ đầy máu mà đang giãy dụa thoát khỏi sợi xích kia, vẻ mặt đau thương mà nhìn về phía Trần Thần nói.
“Tại sao lại không cứu con!"
Micky lúc này mới nghĩ lại, năng lực của con quỷ gầy ốm kia là “tâm ma”!
Nó sẽ biến thành hình ảnh chấp niệm ở trong lòng của đối phương để liên tục lừa gạt đối phương.
Tin tốt là con quỷ gầy ốm ở trong trạng thái tâm ma này thì lại không có khả năng t·ấn c·ông, dù có t·ấn c·ông nó lúc này cũng không hề có phản kháng gì cả.
Tin xấu là một khi mà bị nó lừa gạt được thì sẽ biến thành một món ngon cho con quỷ gầy ốm mà thôi.
“Trần Thần, ngươi tỉnh táo lại đi!”
Nhưng mà Trần Thần lúc này đang nghiến răng nghiến lợi mà trong mắt thì lại đang trào nước mắt nói từng chữ một: “Đừng… lo……ta… vẫn còn…… trụ được……”
Mặc dù Trần Thần đang nói như vậy nhưng cơ thể vẫn đang từng bước một tiến về phía con bé đó, bàn tay cầm súng cũng đang chậm rãi hạ xuống.
Còn chưa đợi Micky rút khẩu 1911 ra hỗ trợ thì tên quỷ gầy ốm đang ở phía sau lưng của Micky bỗng hóa thành hình người rồi thoát khỏi dây thép!
Nhìn cái bộ tác chiến quen thuộc kia, cùng với cái khuôn mặt mà hồi trước đã gặp ở trạm kiểm soát kia thì Micky cũng không khỏi mà buông một lời chửi rủa.
"Mẹ kiếp!”
Bắt buộc phải nhanh chóng kết thúc trận chiến này thôi, Trần Thần bên đó chắc cũng cầm cự không nổi lâu được nữa rồi.
“Trói!”
Xiềng xích hư không một lần nữa xuất hiện, nhưng lần này quỷ gầy ốm đã phòng bị từ trước nên lần này nó lại biến đổi trở về quỷ gầy ốm rồi lợi dụng thời gian mà xiềng xích vẫn chưa siết chặt để mà nhảy ra ngoài!
Nhưng mà mục tiêu của Micky không phải là cái con đang ở trước mặt mình, hắn làm vậy chỉ là để câu thời gian mà thôi!
Hắn rút khẩu 1911 hình con mèo nhỏ màu hồng ra nhắm thẳng vào đứa bé kia nhưng còn chưa kịp nổ súng thì cái giáo thịt kia lại một lần nữa lao đến.
Hết cách rồi Micky chỉ đành phải triệu hồi ra xiềng xích dùng xúc tu tinh thần điều khiển tạo thành một cái khiên để đỡ.
"Bụp!"
Một cái lực thật lớn đẩy Micky lùi ra xa hơn một mét, cả khẩu 1911 cũng bị văng xuống bên cạnh.
Trên tay truyền đến cảm giác tê dại đau nhức, Micky nhìn vào vị trí của quỷ gầy ốm kia một lần nữa mà búng tay.
Xoạt xoạt xoạt!
Lần này thì Micky kích hoạt toàn bộ dây thép đã chuẩn bị hết rồi trói tên quỷ gầy ốm kia chặt hết mức có thể, không cho nó chút cơ hội nào cả.
"Trói!"
Cùng lúc đó xiềng xích hư không một lần nữa xuất động, xúc tu tinh thần của Micky kết hợp với xiềng xích trực tiếp quấn chặt lấy cổ của quỷ gầy ốm, rồi lập tức dùng sức kéo mạnh một cái!
Một cái đầu láng o mới nháy mắt đã rơi xuống đất, chỉ còn cái lưỡi dài thườn thượt lộ ra từ cái miệng đang há hốc kia.
Micky không quan tâm đến bản thân mà quay đầu lại nhìn về phía Trần Thần, thì phát hiện Trần Thần đang ôm chặt đứa nhỏ đó, mà khóc đến đỏ cả mắt.
"Nàn Nàn à, ba xin lỗi con…"
Trong chớp mắt, trái tim của Micky như cũng c·hết lặng theo.