Micky và Trần Thần sáng sớm đã thức dậy rời khỏi khách sạn, hai người cứ thế đi thẳng đến chỗ cửa tiệm bánh ngọt Kachi mà Vương Kiệt đã nói.
Do khu chợ cũng không lớn nên cả hai cũng rất dễ dàng tìm được vị trí của nó.
Cả hai vừa mới bước vào cửa thì đã thấy một bà chủ béo tròn với vẻ mặt tươi rói ngẩng đầu lên, nhìn vào huy chương trên ngực Micky thì bà chủ mới chợt nhận ra nói: "Ngài đến để mua bánh chocolate hạt phỉ và bánh donut đúng không?"
Micky vẫn còn chưa kịp chào hỏi gì đã ngẩn người ra rồi nhìn nhau với Trần Thần rồi hỏi: “Sao bà biết được?"
Bà chủ cười như hoa nở, mặt thì nếp nhăn chồng chất: "Chuyện này thì có gì mà không biết được chứ, các quan chức ở trung tâm thu dung số 135 các ngài đều mua đồ ở chỗ ta hết cả mà, hầu như ngày nào cũng có người khác nhau đến.”
Micky cảm thấy hơi kỳ lạ, đồ ngọt ở cửa hàng này ngon đến như thế à?
Trần Thần nhất thời cũng cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng tiện thể lại cũng kích thích cơn thèm ăn của hắn, buổi sáng lại dậy quá sớm còn đang lo không biết ăn gì.
"Vậy làm giúp ta một phần bánh với cả bánh donut a, với cả cho thêm một phần bánh donut, một ly cà phê nữa."
Bà chủ cười hì hì lắc đầu: “Không có cà phê đâu, nhưng có sữa bò muốn dùng không?”
Trần Thần tặc lưỡi: “Thôi được vậy.”
Hai người cũng không suy nghĩ gì nhiều, sau khi thanh toán xong thì cũng đã quay lại xe rồi.
Hai người mỗi người chia nhau bánh donut và sữa, Micky cắn một miếng rồi nhíu mày: "Cái này bình thường thôi à, ngoài đặc biệt ngọt thì cũng chẳng có gì đặc biệt cả.”
Trần Thần ngậm chiếc bánh donut quay xe đi mà ậm ừ: "Ai mà biết được, có khi những người ở trung tâm thu dung số 135 đều thích đồ ngọt cũng nên."
Đợi đến khi xe đã đi vào đúng hướng thì Trần Thần mới cắn một miếng, kết quả là cũng nhíu mày giống Micky: “Hơi ngọt quá rồi đấy, cái người tên Bela kia có phải là trẻ con không thế?”
Micky không nói nên lời mà chỉ có thể lắc đầu, do đã mua rồi nên chẳng có lý gì lại bỏ phí cả, cũng may là có sữa bò phụ trợ mà cả hai cũng thành công ăn hết cái bánh ngọt muốn nghẹn người này.
Vừa ăn xong thì cả hai đã đến được trạm kiểm soát, buổi sáng đã ăn đồ ngọt như vậy, thì vẻ mặt của cả hai người trông chẳng khá khẩm gì cho cam.
Vừa đến thì hai người đã thấy được nụ cười mong chờ của Vương Kiệt rồi, Trần Thần hạ cửa kính xe xuống đưa hộp bánh đựng bánh kem và bánh donut qua: “Này, đồ của ngươi đây."
Vương Kiệt vội vàng nhận lấy hộp bánh một cách cẩn thận, đầu tiên nhìn sơ qua cái lớp vỏ socola bên trên bánh kem mà không bị hỏng thì mới ngẩng khuôn mặt tràn đầy tươi cười lên nói với Trần Thần: “Cảm ơn rất nhiều!”
Micky luôn cảm thấy mấy người ở trung tâm thu dung số 135 hơi có chút kỳ lạ, nhưng cũng không nói ra được là vì sao.
Trần Thần thì chỉ một lòng muốn vùi đầu vào "Giải Tích Cao Cấp" cùng với thăng cấp mà cũng không hề để ý nhiều, hắn chỉ hàm hồ xua tay: “Chuyện nhỏ thôi mà, bọn ta vào trước đây."
Vương Kiệt gật đầu, cũng rất nhiệt tình nhắc nhở hai người: “Phía trước đi một cây số đều là khu vực thí nghiệm của trung tâm thu dung số 135 bọn ta, độ nguy hiểm thì cũng không cao, nhưng vẫn phải cẩn thận với dị chủng đấy a, trước đó không lâu bên chỗ ta đã có một tiểu đội ngoại cần bị dị chủng tập kích toàn diệt rồi.”
Cái thông tin này rất là quan trọng, Trần Thần cũng cảm ơn mà nói: "Cảm ơn a, bọn ta nhất định sẽ cẩn thận."
Vương Kiệt nói xong còn đưa cho Trần Thần một vật có hình trụ: “Cái này là pháo hiệu, nếu mà gặp nguy hiểm thì ném cái này ra là được, người của bọn ta sẽ lập tức đến hỗ trợ thôi, phạm vi một cây số thì gần lắm.”
“Đi đường cẩn thận, chúc mọi chuyện thuận lợi.”
Trần Thần nhận lấy rồi gật đầu: "Cảm ơn.”
Vương Kiệt liền cho trạm kiểm soát mở cửa ra cho xe đi vào, Trần Thần cho xe lăn bánh qua cửa lớn, nhìn vào gương chiếu hậu thì vẫn còn thấy nụ cười vẫy tay của Vương Kiệt, Trần Thần cũng không khỏi cảm khái: “Mấy người trung tâm thu dung số 135 cũng lạ thật nhưng mà tính cách thì tốt thật đó.”
Micky cũng không khỏi gật đầu nói: "Ừ, khó mà tưởng tượng được một người nhiệt tình như vậy mà lại là người của trung tâm thu dung đấy."
Trong lúc cả hai còn đang nói chuyện thì xe đã xuyên qua đường hầm sâu thẳm của trạm kiểm soát đi đến được khu vực cũ, khung cảnh trước mắt làm Micky bỏ tất cả những chuyện trước đó ra sau đầu.
Micky chưa từng nghĩ đến thế giới sau bức tường cao lại là một bộ dạng như vậy, nơi đây trông như một bộ dạng hậu tận thế.
Những tòa nhà cao ốc vươn mình đứng sừng sững ở đằng xa, những loài thực vật màu hồng leo bám ở bên hông của tòa nhà mà những cánh lá hồng phấn nhẹ nhàng rơi xuống theo gió, phía trên tòa nhà có một vết nứt giống như bầu trời đã bị xé toạc ra để lộ một vết nứt màu tím hồng, những đốm sao có màu sắc lung linh đang từ từ trôi xuống.
Trên con đường hoang tàn thì trông như đã bị nhiễm một thứ mực huỳnh quang đổi màu, phát ra một cái khí chất lộng lẫy đến quái dị.
Micky có thể thấy trong những tòa nhà đổ nát kia thi thoảng lại lóe lên vài bóng hình quái dị nhưng trông cũng như chỉ là ảo giác của hắn thôi.
Sự phối hợp giữa một khung cảnh giống trong truyện cổ tích với cái cảnh tượng của tận thế như thế này làm cho hắn chỉ từ mặt cảm quan mà đã bị phân cách rồi, cảm giác phân cách này giống như có thể ảnh hưởng đến cả linh hồn của hắn vậy, cứ làm Micky muốn nôn ra từng cơn vậy.
Nơi này…
Rất nguy hiểm.
Trần Thần không biết từ bao giờ đã châm điếu thuốc hút rồi cười vào mặt của Micky: “Khó chịu rồi hả? Nhớ kỹ cái cảm giác này đi, mấy ngày tiếp theo cái cảm giác này vẫn sẽ cứ tiếp tục ảnh hưởng đến ngươi đấy, nhưng vì cả bọn mình đều là Siêu Thoát Giả cả rồi nên sẽ quen dần với nó thôi.”
Nói rồi Trần Thần búng tay một cái thì vô số thẻ xuất hiện xung quanh, tất cả chỗ mà có thể nhìn thấy được thì đều đã bị gắn nhãn xanh hết cả rồi, thậm chí có đến mấy trăm thẻ còn đang bay lơ lửng trong không trung nữa.
Việc sử dụng năng lực với một quy mô lớn như vậy đã làm cho sắc mặt của Trần Thần hơi tái mét đi rồi, hắn cố gắng dập tắt tàn thuốc nói với Micky: "Nhìn thấy rồi chứ? Chỗ này thì bệnh dịch tinh thần đều ở khắp mọi nơi cả đấy, nếu như mà tinh thần ngươi cảm thấy có gì đó không đúng thì cứ nói với ta, nếu như mà ngươi phát hiện ta có gì không đúng thì cứ đánh ta, rõ chưa?"
Micky cũng từ từ quen được với cảm giác này, hít một hơi thật sâu rồi đè nén cái sự khó chịu xuống, rồi nặng nề gật đầu: "Rõ rồi."
Đến hắn một người là Siêu Thoát Giả mà còn cảm thấy hơi không ổn được chứ huống hồ gì mấy người bình thường ở ngoài kia.
Chỉ nhìn cái đống thẻ màu xanh với giá bốn năm chục tệ trong không khí là đã thấy rõ nơi này có bao nhiêu nguy hiểm rồi.
“Khu vực cũ lúc nào cũng như vậy sao?” Micky hiếu kỳ hỏi.
Trần Thần rốt cuộc cũng đã ổn lại, cầm vô lăng rồi khởi động xe: “Đúng thế, mà chỗ ngươi đang thấy đã xem như là một khu vực an toàn lắm rồi đó.”
Micky cũng không dám thả lỏng sự cảnh giác, xúc tu tinh thần cũng đã thả ra để khắp nơi dò tìm thông tin rồi.
[Nhựa đường dính bụi Tinh Thải, có bức xạ tinh thần.]
Vừa cảnh giác xung quanh vừa nhìn vào những cái nhãn ở gần thân xe, Micky cuối cùng cũng đã hỏi: “Lão Trần, lần này vật phẩm thu dung của ngươi là gì thế? Bọn mình rốt cuộc là đi đâu thế?"
Trần Thần ngẩn người ra một lúc rồi vỗ vào đầu mình: "Ta quên chưa nói với ngươi mà! Ai dà!"
Vừa nói thì Trần Thần chỉ vào một tòa nhà ở phía xa: “Nhìn cái tòa nhà đó chưa? Căn cứ theo tư liệu mà trung tâm thu dung số 135 để lại thì ở đó có một dị thường có số hiệu là 436671: Tài Liệu Dữ Liệu.”
“Cái đó chính là vật phẩm thu dung giúp thăng cấp cho ta, hiệu ứng dị thường của nó cũng không có nguy hiểm gì, gọi là dữ liệu hóa……”
Còn chưa đợi Trần Thần nói hết lời thì xúc tu tinh thần vẫn luôn ở xung quanh xe của Micky bỗng chạm phải một thứ!
[Dị chủng quỷ gầy ốm, nó ngửi thấy mùi đồ ngọt rồi.]