Micky gọi một tiếng nhưng Trần Thần không hề phản ứng lại mà ôm chặt lấy con bé rồi gào khóc: "Ta đã không cứu được con……"
“Là do ta vô dụng không phát hiện ra dị thường, mà hại c·hết con và cả Nhã Nhiên……”
Trần Thần khóc đến lòng như tro tàn, Micky chưa từng thấy nam nhân nào có thể gào khóc to như vậy, nếu như không phải đã sụp đổ đến cực hạn thì nước mắt của một nam nhân vĩnh viễn là im lặng.
Micky muốn cứu Trần Thần nhưng mà vì con quỷ gầy guộc đó mà khoảng cách giữa hắn và Trần Thần đã vượt quá mười lăm mét rồi.
Micky nhìn vào khẩu 1911 ở gần đó, cắn răng một cái lao mình tới nắm lấy khẩu súng rồi nhắm thẳng vào chỗ Trần Thần và con bé, ở khoảng cách này thì hắn không hề nắm chắc được gì cả mà chỉ có thể thử một chút thôi.
Nhưng ngay đúng thời khắc đó, Micky thấy Trần Thần đột nhiên nhấc bàn tay đang cầm khẩu súng kia lên!
"Hãy tha thứ cho ta..."
Vừa nói Trần Thần vừa ôm chặt đứa bé rồi bóp cò thẳng vào đầu con bé mà liên tiếp khai hỏa!
Dù cho đã hết đạn, Trần Thần vẫn đang bóp cò máy móc, sự hối hận ở trong mắt hóa thành nước, cứ mãi không dứt.
Hô……
Micky thở dài một hơi, bỏ khẩu súng xuống.
Hắn vừa nãy rất sợ Trần Thần bị lừa gạt mất rồi.
Nhưng xem ra là ý chí của Trần Thần mạnh hơn cả mình nghĩ rồi.
Micky nhìn Trần Thần thật sâu một cái mà không quấy rầy hắn, thay vào đó thì gỡ dây cáp thép xuống để mà kiểm tra những thông tin còn sót lại trên t·hi t·hể.
Một khi Trần Thần đã có thể nổ súng thì chứng tỏ hắn đã bước ra khỏi đó rồi, căn bản là không cần hắn phải an ủi nữa làm gì.
Có đôi khi, sự an ủi giữa một nam nhân và một nam nhân đôi khi chỉ cần im lặng là đủ.
Micky chợt nhớ lại lần trước lúc mà mình phát hiện ra hai "Yazidi” kia thì Trần Thần lại đặc biệt chiếu cố lũ trẻ như vậy.
Rõ ràng là biết rõ hai đứa trẻ đó là dị thường rồi nhưng Trần Thần vẫn còn mang cả kẹo ra để dụ bọn chúng.
"Lúc nào trên người cũng mang theo kẹo à….." Micky thở dài một hơi rồi khẽ lắc đầu.
Toàn là người có cố sự mà thôi.
Micky để lại một khoảng không gian vừa đủ cho Trần Thần rồi xem những thứ còn sót lại ở bên trong bộ tác chiến bị cháy.
Một giấy phép làm việc, một tấm ảnh và một chiếc điện thoại.
Điện thoại thì bị dòng điện phá hủy không thể mở ra được nữa, mà thẻ làm việc cùng với tấm ảnh thì cũng may mắn mà thoát được khỏi dòng điện kia.
Lật thẻ làm việc ra mà nhìn vào cái hình chân dung ở bên trên thì Micky nhớ rõ ràng cái khuôn mặt này lúc nãy khi đi ở trạm kiểm soát đã từng nhìn thấy rồi.
Là một trong số thành viên của đội của Vương Kiệt.
Mà một quỷ gầy ốm khác cũng bị Trần Thần xử lý thì e rằng cũng là người của trung tâm thu dung số 135 rồi.
Vậy thì….
Vương Kiệt đâu?
Trong khi chiến đấu vừa rồi Micky đã sử dụng năng lực đánh dấu từ lúc mới vừa bắt đầu nhưng ở trên người của hai con quỷ gầy ốm này cũng đều không xuất hiện đánh dấu gì cả.
Nhưng trước kia thì rõ ràng đã có một quỷ gầy ốm bị xiềng xích đánh trúng khi đang tập kích ở sau xe mà…..
"Vẫn còn một người đang ẩn nấp, nếu con mà Trần Thần giải quyết không phải là Vương Kiệt thì cái đang chạy kia chắc chắn là hắn.”
Micky còn nhớ rõ trong trạm kiểm soát lúc đó thì có tất cả ba người, mà bây giờ thì chỉ mới đối ứng được có hai người thôi.
Micky nhặt lên tấm hình cuối cùng ở mặt sau bức ảnh có một chữ viết nguệch ngoạc là "Bela” ở chính giữa tấm ảnh lại chính là hình của Vương Kiệt với một vài thành viên khác của trung tâm và một ông lão áo blouse trắng đang vui vẻ mà giơ ngón tay làm dấu chữ “V” ở vây quanh một lỗ bị cháy khét.
Cái lỗ đó nhìn cái gì cũng không rõ nhưng phía bên dưới cái lỗ đó thì lại có thể nhìn thấy được một đôi giày nhỏ xinh màu hồng phấn.
Hít……
Micky hít sâu một hơi.
Trong tấm hình này quá nhiều thông tin được ẩn giấu!
Trong tấm hình đó lại là phông nền là một khoang thu dung, bên trên khoang thu dung lại dùng mực đỏ vẽ một chữ X khổng lồ.
Mà Micky vẫn còn nhớ rõ về chữ X đó rất rõ ràng, tiêu chuẩn thu dung của “hệ thống” kia cũng là chữ X này, và ở trên cái khoang thu dung khổng lồ đó cũng có ký hiệu tương tự.
Mà ông lão blouse trắng kia thì lại càng ly kỳ hơn nữa.
Đó là một "Tiến Sĩ” có ở mỗi một trung tâm thu dung, là những người chuyên phụ trách nghiên cứu về quy luật và đặc tính của dị thường, cấp bậc thì tương tự với người giám đốc của trung tâm, tương đương với những chức vụ cao nhất.
Xong đời!
Cả trung tâm thu dung số 135 đã xong rồi!
Mồ hôi lạnh ở trên lưng Micky tuôn ra như mưa, nếu như mà hắn đi cùng với hai người kia ở trong trung tâm thu dung số 135 thì chắc chắn chỉ có đường c·hết mà thôi!
“Sao vậy, phát hiện ra chuyện gì rồi à?”
Bỗng từ sau lưng vang lên giọng của Trần Thần, Micky quay đầu lại thì đã thấy Trần Thần đang ngậm điếu thuốc tay thì cứ liên tục lau lau mũi cứ như là chưa có chuyện gì xảy ra hỏi hắn.
Micky liếc qua ánh mắt sưng húp của hắn, rồi thở dài một tiếng rồi đưa bức ảnh qua: "Ngươi cứ nhìn là biết ngay."
Trần Thần vừa kẹp điếu thuốc vừa lấy tay áo lau mũi, cố gắng mở to mắt mà nhìn thoáng qua bức ảnh rồi hai mắt gần như muốn trố cả ra ngoài.
“Tiến Sĩ Tôn Kỳ! Sao có thể được chứ!"
Micky nhướng mày: "Lão Trần, ngươi biết à?"
Trần Thần hít sâu một hơi, cái liếc mắt đó liền cắt ngang cảm xúc của hắn, hắn run rẩy môi nói: "Cũng không gọi là quen, hai năm trước hắn có từng đến trung tâm thu dung số 44 để mà nghiên cứu, là một lão già cố chấp đến đáng ghét, cái gì cũng đòi phải thật là cẩn thận từng chút một."
Cẩn thận từng chút một…….
Thế thì phiền phức lắm đấy……
Micky xoa xoa thái dương đang đau nhức rồi nói: "Thôi vậy mấy chuyện này thì không phải là loại người như hai chúng ta nên nhúng tay vào, mà cái vật phẩm thu dung của ngươi thì sao, kiếm được rồi chứ?"
Trần Thần đưa lại tấm ảnh cho Micky rồi lắc đầu: "Không có, nhưng ta có tìm thấy mấy cái vết tích mà đội thanh lý đã để lại, chắc là bị mấy người của trung tâm thu dung số 135 kia mang đi mất rồi.”
Tặc…….
Trong tình huống đó mà vẫn đoán đúng thì chứng tỏ cái đợt thăng cấp lần này của Trần Thần gần như là không thể, có lẽ chỉ đến trung tâm thu dung số 135 kia mới có thôi.
Nếu không thì “hệ thống” cũng không rảnh mà nhét hai cái chuyện này lại với nhau được.
Vẻ mặt của Trần Thần có chút buồn bã không vui không buồn mà dường như giờ hắn không còn bận tâm đến cái việc thăng cấp này nữa rồi.
"Thôi vậy xem ra chúng ta phải mau chóng hành động một chút thôi, mang việc này đi mà báo lên cho trên." Micky vừa chống hông vừa đứng dậy giắt khẩu 1911 ra sau thắt lưng.
Trần Thần hít hà một chút gật đầu: "Nhưng trước đó bọn ta phải mau chóng tìm cho ra được tên còn sót lại kia đã, lúc nãy ta đã kiểm tra rồi, cái người trong đó không phải là Vương Kiệt.”
Micky tặc lưỡi một cái: "Chỗ ta thì cũng vậy, coi như có thể xác định cái tên đã chạy chính là Vương Kiệt đi, chỉ có mình hắn thì có lẽ cũng sẽ không thể gây trở ngại gì đến bọn ta rời khỏi nơi đây được đâu.”
Trần Thần gật đầu cùng với Micky xuống lầu rời khỏi đây.
Có lẽ là do cả hai đều cảnh giác hơn mà thôi mà cho đến khi hai người đã lên xe thì cái tên Vương Kiệt kia cũng vẫn không hề xuất hiện, hơn nữa là trời cũng đã tối rồi cho nên cả hai liền ở trong xe mà ăn chút đồ ăn khẩn cấp qua bữa.
Nhưng mà trong thời gian này Trần Thần vẫn luôn hơi mất hồn thỉnh thoảng lại cứ cầm lấy viên kẹo rồi để trên lòng bàn tay, Micky cũng ngại mà chạm vào nỗi đau của người khác nên cũng không hỏi.
Do cái bầu không khí có chút thấp mà cả hai cũng lại đang thấy chán, nên Micky cứ thỉnh thoảng lại cầm bình nước uống vài ngụm rồi nào ngờ uống quá nhiều nước lại bị buồn tiểu.
Thấy Trần Thần sắp sửa cho xe lăn bánh Micky vội vàng nói: "Chờ một lát ta đi tiểu một cái.”
Trần Thần liếc mắt nhìn cái màu sắc của màn huỳnh quang xung quanh: "Vậy ngươi cẩn thận chút a, đừng có đi xa quá, ta ở đây hút điếu thuốc rồi đợi ngươi."
“Không có vấn đề.”
Nhìn Micky đi đến nơi có ánh đèn xe chiếu đến Trần Thần cũng an tâm lấy thuốc ra rồi đốt lên rít một hơi sâu, nhưng vừa mới phì một làn khói thuốc đầy mệt mỏi thì lại nghe thấy một âm thanh đá vỡ vụn mà kh·iếp hồn, vừa mới quay đầu qua lại đã thấy bóng dáng Micky đâu mất rồi!
"Người đâu rồi?"
“Micky! Micky!”
Trần Thần trong khoảnh khắc mồ hôi tuôn như tắm, làm sao mà vừa chớp mắt một cái thì đã mất người rồi?
Đúng lúc này có một bóng đen bao trùm ánh tà của vết nứt tím trên bầu trời mà nhìn lên lại thì đã thấy một chiếc đĩa bay hình tròn đang từ từ hạ xuống ngay vị trí của đỉnh đầu.
"Cái này rốt cuộc là cái gì……”
Nhưng rất nhanh thì Trần Thần cũng nhìn rõ biểu tượng của Tòa Án Thu Dung ở trên chiếc đĩa bay đó thì cũng mới yên tâm một chút.
Đĩa bay hạ xuống từ từ trước mặt Trần Thần, cửa cabin vừa mới mở ra đã thấy Leon và Lưu Tần Chí ở bên trong!
Còn chưa kịp đợi Leon hỏi thì Trần Thần đã nói với Leon: “Đội trưởng Leon, mau lên!"
"Micky m·ất t·ích rồi!"
Micky m·ất t·ích?
Leon nhíu mày lại, lấy con chuột máy móc ra để xuống đất, phát hiện ra con chuột đang cứ chạy vòng vòng quanh cái nơi mà Micky đã từng đi tiểu, mà nơi đó chỉ có một cái cống đen sâu hoắm thôi.
Cảm nhận những tín hiệu phản hồi từ chuột máy móc mà lông mày nhíu chặt của Leon cuối cùng cũng giãn ra rồi mỉm cười nói với Trần Thần: “Yên tâm đi, tín hiệu sinh tồn của hắn không có vấn đề, chỉ cần mình nhanh tay lên một chút thì vẫn còn kịp."
Trần Thần cũng thở ra nhẹ nhõm, nghĩ lại mấy hành động của Micky ngày thường thì chắc là hắn cũng không dễ mà c·hết được, nhưng sau đó quay sang nhìn Leon một cách khó hiểu hỏi: “Đội trưởng Leon, sao ngài lại tìm ra bọn ta thế?”
Leon nhìn thật sâu về Lưu Tần Chí đang đứng bên cạnh mà không nói gì: “Chuyện này thì dài lắm…….
Trước cứ kiếm người đã rồi hẵng hay, đây dù sao thì cũng là ở khu vực cũ đấy.”
………………
Leon đến được bằng cách nào thì cái này phải nói bắt đầu từ ba tiếng trước.
Ba tiếng trước Leon vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình giá·m s·át, trong ký túc xá vừa lúc Lưu Tần Chí thì từ khi Trần Huệ Vân rời đi thì đã có chút sốt ruột rồi, mà ngay cả chuyện làm nhiệm vụ thì cũng trở nên làm qua loa cho có.
Việc rời đi của Trần Huệ Vân không thoát được ánh mắt của Leon, có thể nói từng cử động của hai người kia cũng đều nằm trong tầm kiểm soát của Leon rồi.
Hai người càng trở nên quỷ dị thì chứng tỏ là cái vấn đề trên người của hai người đó càng thêm nghiêm trọng.
Quả thật là không cần đợi lâu thì Lưu Tần Chí đã chủ động tìm đến Leon nhờ giúp đỡ rồi, mà khi thời gian cách mà Trần Huệ Vân nói có đến năm ngày cũng chỉ mới đi qua được một nửa mà thôi.
“Đội trưởng Leon, ta cần đến sự giúp đỡ của ngươi với cả của trung tâm thu dung số 44, trung tâm thu dung số 135 đã có chuyện rồi." Lưu Tần Chí nghiêm mặt mà nói với Leon.
Leon vốn vẫn còn rất bình tĩnh bởi vì những chuyện này vốn đã nằm trong dự kiến của hắn rồi, nhưng mà vừa nghe đến số “135” thì mí mắt của hắn cũng đã nhảy lên mất kiểm soát, nếu hắn nhớ không nhầm thì cái nơi mà hai người Micky đang đến thì lại là khu thí nghiệm thuộc sự quản lý của trung tâm thu dung số 135.
"Thanh tra Lưu, có thể nói chi tiết về tình hình được không?"
Lưu Tần Chí hít sâu một hơi rồi điều chỉnh lại tâm tình của mình rồi nói với Leon: “Trước đây không lâu Tòa Án Thu Dung có phát hiện ra một hồ sơ dị thường đã bị chỉnh sửa bằng tay, ban đầu đây vốn không phải là một chuyện đáng chú ý vì dẫu sao thì ngài cũng biết tiến sĩ Tôn Kỳ có lẽ đã sắp xếp lại số liệu những cái dị thường mới tìm thấy.”
“Nhưng ở trong một quá trình rà soát dị thường được tên ‘Tài Liệu Dữ Liệu’ thì Tòa Án Thu Dung phát hiện ra trung tâm thu dung số 135 kia rõ ràng đã tiếp nhận dị thường kia, nhưng lại không hề báo cáo mà mãi đến khi kiểm tra lại lần thứ hai thì mới phát hiện ra cái hồ sơ kia có vấn đề."
Vừa nói Lưu Tần Chí vừa đưa ra một bộ tài liệu để lên bàn cho Leon.
Leon vừa cầm lên xem thì lại thấy một cái bản biểu thông tin của dị thường.
Số hiệu: 69061
Tên: Bela Bela
Năng lực dị thường: Bela Bela thích làm bạn với bất kỳ ai, ai cũng thích Bela Bela, sẽ đưa cho Bela Bela những chiếc bánh kem và những chiếc bánh ngọt thơm ngon, bọn họ đều thích những món quà của Bela Bela, mọi người đều là bạn tốt cả mà vui vẻ chơi đùa với nhau.
Toàn bộ người ở thế giới này đều thích Bela Bela. (Đã chỉnh sửa)
Điều kiện thu dung: Bela Bela không thích những căn phòng tối om, Bela Bela thích trung tâm thu dung số 135, nơi đây có rất nhiều bạn tốt.(Đã chỉnh sửa)
Ghi chú: (Đã xóa).
Tài liệu đơn giản mà ngập tràn sự ngây thơ kia làm Leon phải toát hết cả mồ hôi lạnh!
“Trung tâm thu dung số 135 kia đã mất rồi sao?"
Lưu Tần Chí gật đầu rồi lắc đầu: "Theo những thông tin từ thiết bị mà Tòa Án Thu Dung dò được thì tất cả các phương thức thu dung ở bên trung tâm số 135 đều đang hoạt động bình thường cả, cũng chưa phát hiện ra một dấu vết nào về sự mất kiểm soát cả."
Nghe tới đây thì Leon cũng đã thả lỏng một chút: "Nói cách khác, chỉ là con người ở trong trung tâm mất kiểm soát thôi còn tất cả dị thường ở bên trong đều vẫn nằm trong phạm vi kiểm soát?”
Lưu Tần Chí gật đầu: “Đúng là như vậy, chỉ là bọn ta lại không xác định được ở trong trung tâm thu dung số 135 có bao nhiêu người mất kiểm soát, với cái mức độ mất kiểm soát đến cỡ nào, mà nếu như mà cưỡng chế khống chế lại có gây ra hậu quả quy mô thu dung thất bại không thì bọn ta cũng không dám có hành động mạo hiểm nào cả."
Leon gật đầu đồng ý: "Đó đúng là một quyết định sáng suốt, nhưng mấy người có phái người đến thăm dò tình hình bên trong không?"
Lưu Tần Chí thở ra một hơi rồi có chút bất lực: “Một tuần trước chúng ta đã phái người đến trung tâm thu dung số 135 để mà tiến hành điều tra rồi nhưng kết quả lại dẫn đến việc trung tâm thu dung số 135 kia hoàn toàn mất liên lạc với Tòa Án Thu Dung nên chúng ta không dám thực hiện những hành động quá khích.”
"Ha ha……”
Leon xoa xoa thái dương, hắn phát hiện cái chuyện này còn phức tạp hơn cả hắn đã nghĩ, mà cho dù như thế nào thì trước tiên vẫn là phải tìm hiểu kỹ càng cái tình huống bên trong trung tâm thu dung số 135 kia mới được, làm như thế nào cũng không thể dùng cái hành động mang quy mô lớn để giải quyết được vấn đề này.
Leon nghĩ rồi hỏi: "Vậy còn cô Trần Huệ Vân thì sao? Không phải là nàng cũng đi trung tâm thu dung số 135 rồi à?”
Lưu Tần Chí thở dài, vẻ mặt trở nên thất vọng: "Đúng vậy, nàng ấy đã đi được hai ngày rồi, ta nhận được thông tin cuối cùng của nàng ấy là nàng đã tới cửa trung tâm thu dung số 135 rồi.”
Quả nhiên……
Hắn đã đoán Trần Huệ Vân chắc chắn là gặp chuyện gì rồi, bằng không thì Lưu Tần Chí cũng đã không sốt sắng đến vậy rồi.
Ngay sau đó Lưu Tần Chí nói thêm: "Đội trưởng Leon, ta cần sự giúp đỡ của ngươi, xin ngươi hãy mau chóng đem cái tên Giám Ngục Micky kia trở về giúp chúng ta, có hắn thì chúng ta mới có thể hoàn toàn kiểm soát lại trung tâm thu dung số 135 kia được.”
Nghe đến đây thì Leon bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, khoảng thời gian gần đây cái thứ phiền phức này nó như là cứ đuổi theo Micky mà chạy vậy, cho dù hắn có trốn đến nơi nào thì phiền phức này cuối cùng cũng sẽ đến tìm đến tận đầu hắn.
Nhưng mà nói sao thì đây cũng là một tin tốt đối với Leon, Micky đã đến cái khu vực thí nghiệm của trung tâm thu dung số 135 rồi thì kiểu gì cũng sẽ tìm ra được vấn đề gì đó thôi.
Leon bí ẩn cười cười, đứng lên nói với Lưu Tần Chí: “Không cần đâu, chúng ta đi tìm hắn."
“Tìm hắn? Tìm hắn như vậy có kịp không đó?" Lưu Tần Chí khó hiểu hỏi.
Leon giơ tay trấn an: “Ngươi yên tâm đi, hắn chưa bao giờ làm cho ta thất vọng cả mà chưa chắc chừng hắn lại còn biết nhiều thông tin hơn bọn mình ấy chứ.”
Lưu Tần Chí không hề ngốc chỉ cần suy nghĩ một lát thì đã thông suốt hết mọi việc mà mở to mắt nhìn ra: "Ý ngươi là hắn đã đến trung tâm thu dung số 135?"
Leon không hề giải thích mà chỉ khẽ cười cười nói với Lưu Tần Chí: “Ta nhớ không nhầm thì ngài là Kỵ Sĩ cấp 7 của con đường Bưu Tá đúng không? Có thể để cái xế của ngài đưa hai ta đến khu vực cũ được không?
Micky hắn đang ở chỗ đó."
Cảm nhận được vị trí mà con chuột máy móc của Micky đang truyền về, Leon cười thầm.