Micky và Trần Thần mất gần một ngày mới đến được gần địa điểm mục tiêu.
Nơi này cách Trung tâm thu dung số 44 hơn hai trăm km, là lối vào Khu Vực Cũ thuộc quyền quản lý của Trung tâm thu dung số 135.
Khi hai người đến nơi thì trời đã tối, vừa đến trạm kiểm soát thì đã bị chặn lại, một người mặt mỉm cười, đeo huy hiệu cấp C trên ngực đã chặn xe lại.
"Xin chào."
Trần Thần ngáp một cái, lấy huy hiệu từ trong ngực ra rồi đưa thêm một tập tài liệu lên: “Đây là giấy tờ thông hành của chúng ta.”
Người nọ gật đầu, nhìn lướt qua tập tài liệu rồi dùng một thiết bị kiểm tra huy hiệu, đối chiếu với khuôn mặt của Trần Thần rồi cười gật đầu nói: “Chào đội trưởng Trần Thần, ta là đội trưởng đội ngoại cần của Trung tâm thu dung số 135, Vương Kiệt, giấy tờ của ngươi không có vấn đề gì cả, nhưng mà giờ này rồi ngươi chắc chắn là muốn vào Khu Vực Cũ sao?”
Trần Thần và Micky liếc mắt nhìn nhau, Micky nhún vai nói: “Ta là lính mới, chuyến này cứ do ngươi chỉ huy đi."
Trần Thần suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Gần đây có chỗ nào để nghỉ ngơi không?”
Vương Kiệt suy nghĩ một chút: "Khu nghỉ ngơi thì đã kín chỗ rồi, nhưng ta đề nghị hai người có thể đến chợ cách đây 1km, có một ông chủ quán trọ quen biết với ta, có thể sắp xếp cho hai người một phòng tốt.”
Micky ngạc nhiên nhìn Vương Kiệt, rồi lại nhìn mấy thành viên ngoại cần khác ở bên ngoài, hắn phát hiện mấy người này cho dù đang đứng gác mà cũng có thể nói cười vui vẻ, nói dễ nghe một chút thì mấy người ngoại cần này có một cảm giác ung dung kỳ lạ.
Không khí làm việc ở Trung tâm thu dung số 135 lại tốt như vậy sao?
Hơn nữa cái tên Vương Kiệt này còn cho người ta một cảm giác thân thiết, hoàn toàn không xa lạ chút nào.
Làm việc lâu dài dưới áp lực cao từ Leon, Trung tâm thu dung số 44 đã hình thành nên một tác phong làm việc nghiêm túc, nay bỗng gặp phải một đồng nghiệp lại nhiệt tình đến như vậy, lại còn là người làm ngoại cần luôn ở nơi nguy hiểm, Trần Thần cũng có chút không quen.
Cười gượng gạo, Trần Thần nói: “Vậy…… vậy thì cảm ơn nhiều a."
Vương Kiệt cười ha hả: "Không có chi.”
Nhưng sau đó thì lời nói của hắn bỗng nhiên lại chuyển hướng: “Nhưng ta có thể nhờ hai vị giúp đỡ một chuyện được không?”
Micky cũng không tiện từ chối, người ta đã hỏi đến đây rồi, cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Cứ nói đi, chỉ cần trong phạm vi khả năng của bọn ta.”
Vương Kiệt hơi ngại ngùng mà gãi đầu: “Trong chợ có một tiệm bán đồ ngọt, có thể giúp ta mua một cái bánh kem socola hạt phỉ, còn thêm một hộp donut nữa không?"
Micky vốn còn tưởng là đối phương có chuyện gì phiền phức, không ngờ chỉ có thế?
“Ờ, không vấn đề gì, ở tiệm nào thế? Ngày mai chúng ta ghé qua có thể mua cho.”
Vương Kiệt vội vàng gật đầu: "Tên là tiệm bánh ngọt Kachi, làm phiền hai vị rồi, Bela rất là thích đồ ngọt ở tiệm đó đấy, đây là tiền.”
Vương Kiệt móc ra một tờ 100 tệ rồi nhét luôn vào trong tài liệu của Trần Thần, Trần Thần định từ chối nhưng cả hai cũng không ai thuyết phục được ai, cuối cùng Trần Thần vẫn bị Vương Kiệt dùng sự nhiệt tình mà chiến thắng nên đã nhận lấy số tiền đó.
Sau khi rời khỏi chốt kiểm soát thì cả hai đều thở phào nhẹ nhõm, Micky tấm tắc khen ngợi: "Người ở trung tâm thu dung số 135 lại còn nhiệt tình thế cơ chứ, mà Bela chắc chắn là một kẻ háu ăn nhỉ?"
Trần Thần ngáp một cái rõ to bĩu môi: “Ai biết được, nghe thì là tên của con gái thôi, mà cứ yêu đương ở chỗ làm mà bị phát hiện chắc là có mà chịu.”
………………
Vào lúc này, ở một bên khác, trong phòng ký túc xá của Trung tâm thu dung số 44, Trần Huệ Vân nhìn vào tin nhắn trong iPad mà chau mày lại.
Lưu Tần Chí bưng một đĩa salad đặt ở trước mặt của Trần Huệ Vân hỏi: "Sao vậy? Nãy giờ nhìn cô cứ nhíu mày suốt thôi."
Trần Huệ Vân thở dài một tiếng, đưa iPad cho Lưu Tần Chí rồi nói: “Tình hình rất gấp gáp, bên trên gửi thông báo khẩn cấp đến bảo hai chúng ta lập tức đi ngay."
Sắc mặt của Lưu Tần Chí thay đổi rõ rệt, vội vàng nhận lấy iPad rồi cẩn thận đọc chữ viết trên đó, rồi ngẩng đầu hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Trước đây không phải bảo vẫn còn một khoảng thời gian để chúng ta xem xét Trung tâm thu dung số 44 này rồi hãy đi sao? Sao bây giờ lại đột nhiên vội vàng thế? Thanh tra mà phái đi thì sao rồi?"
Trần Huệ Vân lắc đầu: “Mất liên lạc rồi, không chỉ là thanh tra phái đi, mà cả trung tâm thu dung số 135 cũng đã mất hết liên lạc.”
Lưu Tần Chí đứng dậy, cau mày nói: "Không được, Giám Ngục bên phía Tòa Án Thu Dung vẫn còn chưa tới nơi, thì làm sao mà dùng số 34381 để đi điều tra chứ?"
Nói đến đây thì Lưu Tần Chí chợt nhớ đến gì đó rồi tiếp lời: “Vậy tên tiểu tử gọi là Micky kia thì sao? Bây giờ bắt hắn ta làm thì chắc chắn cũng kịp."
Nói đến chuyện này thì Trần Huệ Vân còn bất lực hơn: "Không kịp nữa rồi, vừa rồi ta mới hỏi Leon rồi, hắn đã làm ngoại cần và đi làm giá·m s·át rồi, trong khoảng thời gian ngắn thì chắc chắn không có khả năng quay trở về."
Mặt Lưu Tần Chí lộ ra một vẻ không thoải mái nhưng cuối cùng hắn cũng phải nói: "Vậy thì đi thôi, chậm một ngày không bằng sớm một ngày, một khi đã gửi báo cáo khẩn cấp rồi thì có nghĩa là đã có vấn đề rồi.”
Trần Huệ Vân lắc đầu: “Chỉ mình ta đi thôi, ngươi cứ ở lại. Ngươi giữ số 34381 này đi, cần phải tính luôn phương án tệ nhất đi, có lẽ ở trung tâm thu dung số 135 đã xảy ra chuyện mất khống chế rồi, cả hai chúng ta đi cũng chỉ dẫn đến đoàn diệt cả đám mà thôi.”
“Năm ngày, ta sẽ liên lạc bí mật với ngươi, nếu ngươi phát hiện ta mất liên lạc thì lập tức báo cho Tòa Án Thu Dung."
Lưu Tần Chí méo mặt, nhưng cuối cùng cũng chỉ đành phải gật đầu.
Lúc này thì hắn đã hối hận vô cùng, nếu lúc nãy cứ cứng rắn ngăn thằng oắt con đó lại thì hay biết mấy, bây giờ lại còn thành bị động thế này. Những lời này của Trần Huệ Vân gần như đã chuẩn bị sẵn hết tâm lý rồi, việc này cũng đang chứng minh cho chuyện là tình trạng ở trung tâm thu dung số 135 không ổn tí nào.
Mà mệnh lệnh của Tòa Án Thu Dung quan trọng hơn hết thảy mọi thứ khác, cho dù là các thanh tra viên như họ thì cũng phải làm theo mệnh lệnh của Tòa Án Thu Dung.
Chính là vì tình hình của trung tâm thu dung số 135 có sự khác thường mà Tòa Án Thu Dung mới cử hai người bọn họ đến để xem xét số 44, nếu một khu mà đã có hai trung tâm thu dung đều có vấn đề, vậy thì dẫn đến vài cái thành phố biến thành thiên đường của dị thường.
Cần phải khẩn trương mà điều tra số 135, nếu thật sự không có cách khống chế nổi thì chỉ có thể sử dụng kế hoạch thanh tẩy mà thôi.
Chỉ có một tin tốt là tình trạng ở trung tâm thu dung số 44 hoàn toàn bình thường, ít nhất thì cũng đang ở tình trạng đang bị xem xét và hoàn toàn không có vấn đề gì, mà cũng đã được xử lý một cách “tuyệt đẹp” rồi.
Lưu Tần Chí hiểu rất rõ rằng Trần Huệ Vân một khi đi chuyến này thì có thể là đi mà không về, nhưng hắn không có cách nào mở miệng ngăn cản được.
Những người mà đã gia nhập Tòa Án Thu Dung thì cũng đã sớm có chuẩn bị tinh thần rồi, so với cái sự tàn nhẫn của trung tâm thu dung dành cho nhân viên cấp D, thì ở Tòa Án Thu Dung này dành cho Siêu Thoát Giả cấp bậc thấp thì cũng tàn nhẫn không kém là mấy.
Mọi việc đều là vì nhân loại cả.
Lưu Tần Chí hít một hơi thật sâu rồi nhìn Trần Huệ Vân hỏi: "Có cần ta liên lạc người ở Trung tâm thu dung số 44 đến giúp cô không?"
Trần Huệ Vân im lặng một lúc rồi lắc đầu: "Không cần, nếu thật sự có vấn đề rồi hẵng điều người bên Trung tâm thu dung số 44 đến, lúc này mà điều người của những trung tâm thu dung khác đến 135 thì sẽ dễ dàng làm cho rắn ra khỏi hang lắm.”
"Trước hết cứ giấu Leon đã a, chuyện mà ta rời đi cũng đừng nói ra, đến khi ta mất liên lạc thì hẵng cử người của Trung tâm thu dung số 44 đến phối hợp.”
Nói đến đây thì Trần Huệ Vân đột nhiên nở một nụ cười rồi nói với Lưu Tần Chí: “Ngươi để cho ta tùy hứng một lần thôi a?"
Lưu Tần Chí ngây ra: "Đều là bạn già hơn mười năm trời, cô có bao giờ mà bớt tùy hứng đi đâu?"
Nụ cười trên mặt của Trần Huệ Vân trở nên gượng gạo mà chửi khẽ một tiếng: “Trai thẳng……”
Lưu Tần Chí vì trong lòng có hơi lo lắng nên không nghe thấy Trần Huệ Vân đang nói gì, hỏi lại: “Cô muốn tùy hứng thế nào cơ?"
Trần Huệ Vân thở dài, ánh mắt liếc ra phía xa: “Nếu được thì xin nhất định phải dẫn theo thằng nhỏ Giám Ngục đó a, ta không hiểu vì sao có một cảm giác thằng bé đó sẽ là cứu tinh của mình đấy.”
Nói đến đây thì Trần Huệ Vân lại tự lắc đầu: "Thôi ngươi quên ta nói chuyện đó đi. Mấy lời này mà không xem thì cũng chẳng thể xem là một dự báo linh nghiệm được, chỉ là dự cảm của một nữ nhân thôi."
Lưu Tần Chí không nói gì mà chỉ nhìn cái thùng dùng để thu dung vật phẩm dị thường kia.