Kết thúc buổi thẩm vấn Tiểu Ái, Micky và Trần Thần cùng nhau rời khỏi phòng thẩm vấn.
Lần thẩm vấn này thật ra chỉ giống như đi theo quy trình thôi, viết ra một bản báo cáo để nộp lên trên. Những nội dung nói ra thì cũng không khác những gì trước đây cho lắm, nhiều nhất là chỉ bổ sung thêm một chút chi tiết nhỏ mà thôi.
Nói về thu hoạch lớn nhất có lẽ là biết được tên thật của Tiểu Ái, Tiêu Ái.
"Đội trưởng Trần, ảnh hưởng của việc ‘Kiêu’ tỉnh lại lớn lắm hả?" Micky hiếu kỳ hỏi.
Trần Thần suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu: "Ta cũng không rõ lắm, ta cũng đã từng nghe qua về chuyện ‘Kiêu’ ngủ say, mà những chi tiết cụ thể thì từ trước đến giờ cũng chưa từng ai nói cho ta cả, hình như đây là thông tin cơ mật.”
Thấy Trần Thần cũng không biết gì thì Micky đành phải từ bỏ thôi, ngay cả đội trưởng đội thanh lý cũng không biết thì chuyện này cũng không phải là thứ mà hắn có thể biết được rồi. Việc thẩm tra Trần Thần thì trên thực tế đã kết thúc rồi, sau khi mà Tiểu Ái thừa nhận là có âm mưu của Yazidi thì những việc đó đều không có liên quan gì đến Trần Thần cả.
Sau khi kết thúc thẩm vấn thì công việc của Trần Thần cũng đã xong, nói lời tạm biệt với Micky rồi quay trở về viết báo cáo.
Còn Micky thì lại phải khổ sở đi tìm Leon báo cáo đây, mặc dù là hắn có thể khẳng định là Leon nhất định đã lén xem hết cả quá trình rồi.
Vừa mới đến phòng bảo vệ gõ cửa thì thấy Leon sắc mặt u ám đang không biết là đang nghĩ gì đó, vừa thấy Micky đến thì gật đầu bảo hắn ngồi xuống.
“Tình huống thì khỏi cần kể lại nữa, ta đã hiểu hết rồi.” Leon lại có chút khác thường khi nói một cách trực tiếp như vậy.
“Về chuyện ‘Kiêu’ tỉnh lại, ta đã báo cáo với Tòa Án Thu Dung rồi, chắc là tiếp theo bọn ta sẽ phải xoay như chong chóng đây.”
Micky nghe từ giọng của Leon thì đã cảm nhận được một chút nặng nề rồi, mà chuyện này lại làm Leon cảm thấy khó khăn sao?
“Đội trưởng, việc ‘Kiêu’ tỉnh lại rất nguy hiểm sao?” Micky hỏi.
Leon cân nhắc một chút rồi gật đầu: “Có rất nhiều chuyện thuộc về cơ mật, ta không thể nói cho ngươi được, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết việc ‘Kiêu’ ngủ say là do trung tâm thu dung số 44 động tay vào, đây cũng là nguồn gốc gây ra thù hận giữa ta với ‘Kiêu’.”
Nghe như vậy thì Micky cũng đại khái hiểu rõ rồi, xem giọng điệu của Leon thì việc ‘Kiêu’ ngủ say e rằng chỉ là một loại biện pháp thu dung tạm thời mà thôi, bây giờ e rằng ‘Kiêu’ đã thất bại thu dung rồi.
"Vậy đội trưởng, tiếp theo ta nên làm cái gì đây?”
Micky biết rõ chuyện này hắn không thể trốn được rồi, dù sao cũng như vậy chi bằng nghe xem cấp trên có an bài gì cho hắn vậy.
Leon gật đầu: "Nếu như 'Kiêu' thật sự tỉnh lại rồi thì nhiệm vụ tiếp theo chắc không dễ dàng đâu, kế hoạch định sẵn là một tuần sau thì được đổi sang làm trước vào ngày mai, bọn ta sẽ tiến hành ‘Ngày Hành Hương’ trước ở khu nhà ổ chuột.”
Micky vừa nghe thì cũng biết trước cái lịch trình này chắc là có tác dụng của một món đồ thu dung nào đó rồi, nhưng hắn lại nhíu mày hỏi: "Vì sao vẫn cứ chọn khu nhà ổ chuột vậy?"
Leon thở dài nói: “Gần đây nhân thủ của bọn ta không đủ, người của khu nhà ổ chuột thì ta cũng phải bảo vệ, còn cả ở bên trung tâm thu dung cũng phải phân ra người nữa, nếu như cứ vận chuyển người ở khu nhà ổ chuột vào ban đêm rất dễ x·ảy r·a t·ai n·ạn, còn giờ thì ở khu nhà ổ chuột đã được thanh lọc qua mấy lần lại trở thành nơi an toàn nhất rồi.”
Không thể nào tiến hành nghi lễ ở bên trong trung tâm thu dung số 44 được, nhỡ mà có chuyện gì xảy ra thì chỗ này sẽ thành bom nổ ngay, mà nếu đổi một chỗ khác để tiến hành nghi lễ thì lại tương đương với việc mở thêm một chiến trường thứ ba, có lý hay không thì khu nhà ổ chuột hiện tại lại là sự lựa chọn tốt nhất rồi.
Vừa mới nghe đến khu nhà ổ chuột là Micky đã biết mình chắc là không chạy đi đâu được rồi, nên trực tiếp hỏi luôn: "Đội trưởng, vậy chẳng phải là ta cũng không cần trông nom hai đứa trẻ không rõ lai lịch kia nữa đúng không?”
Trước đó thì Leon có sắp xếp cho Micky một nhiệm vụ là trông nom hai đứa trẻ "tín đồ Yazidi" Micky còn nghĩ là mình sẽ được đổi sang nhiệm vụ khác cơ.
Nhưng Leon lại lắc đầu nói: "Không, nhiệm vụ của ngươi vẫn là trông nom bọn chúng, bây giờ hai đứa nó đã được sắp xếp đến cái chỗ cũ quen thuộc với ngươi rồi, lát nữa ngươi sẽ đến đó chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn cho chúng.”
Micky chỉ vào mình: “Vẫn là ta sao?”
Vừa nghĩ đến hai đứa trẻ kia có khả năng là “Yazidi” thì Micky đã không muốn dính líu vào cái đống nước đục này rồi, cho dù có là vô hại thì người ta vẫn đang đội cái danh “Thần” ở trên đầu, một tên cấp bậc 9 như Micky mà qua đó thì cũng chẳng khác gì đi đưa đồ ăn không công cho người ta cả.
Hơn nữa những nhân vật quan trọng như vậy thì cho hắn đến trông nom thì cũng quá là trò đùa rồi, làm gì thì cũng phải kiếm người cấp bậc 7 trở lên mà đến mới đúng chứ.
Leon biết Micky đang nghĩ gì nên phẩy tay: “Ngươi cứ yên tâm, lần này thì an toàn thôi. Mặc dù là ta vẫn chưa đàm phán gì với giáo phái Yazidi nhưng mà ta cũng đúng là không có cách nào để lựa chọn khác cả, chỉ còn lựa chọn duy nhất là hợp tác với Yazidi mà thôi."
“Vậy nên để phá hỏng âm mưu của ‘Kiêu’ thì bọn họ nhất định sẽ phải nghe lời, mà việc ngươi cần làm là bảo vệ bọn chúng thật tốt.”
"Ta thật sự có thể bảo vệ bọn họ được sao?" Micky nhếch miệng vẻ không tin.
Leon cười hì hì: “Ngươi đừng có đánh giá ‘thần’ gì đó cao quá, xem bọn chúng là dị thường cấp bậc cao một chút thôi, những thứ có thần tính kia thường không do chính nó quyết định được đâu, biến thành trẻ con có thể không phải là lựa chọn của nó mà là vì hiện tại nó vô hại, và cái hình ảnh trẻ con chính là đại diện cho sự trong sáng và vô hại mà thôi."
“Chuyện cụ thể thì tự ngươi mà ngẫm, với cái cấp bậc của ngươi bây giờ mà biết nhiều quá cũng chỉ làm hại ngươi thôi, kiến thức về thế giới dị thường thì cũng có độc đấy, đừng có quên cái gì gây được ra sự cộng hưởng thì không chỉ có dị thường đâu.”
Leon nói ý tứ rất sâu xa, Micky ngẫm nghĩ hồi lâu mới hiểu được một chút.
Rõ ràng là Leon cũng đã đoán được hai đứa trẻ đó chính là Yazidi rồi.
Mà ý của hắn là “thần” có lẽ sẽ thay đổi, mà sự thay đổi này có liên quan đến trạng thái của bản thân nó?
Vì Yazidi bây giờ vô hại, cho nên mới biến thành hình dáng của một đứa trẻ.
Xem ra khái niệm "thần" ở trong thế giới dị thường này hoàn toàn khác so với thế giới kiếp trước của mình rồi.
Câu cuối kia thì rất dễ hiểu, ở trong cái thế giới quỷ quái này thì ngay cả kiến thức cũng có thể gây ra sự cộng hưởng được……
Những kiến thức ở cấp độ quá cao sẽ dẫn đến phiền phức ở cấp độ cao, cái “cộng hưởng” này ở trong thế giới dị thường đúng là có mặt ở khắp nơi luôn mà.
Micky ở trong lòng cảm thán một tiếng rồi nghĩ nghĩ lại cảm thấy vẫn chưa yên tâm nên lại hỏi: “Đội trưởng, bọn ta cũng đâu có đàm phán gì với Yazidi, làm sao mà ngài biết bọn họ nhất định sẽ phối hợp cơ chứ?”
Leon lắc đầu: “Cái này thì không tiện nói, ngươi cứ lo tốt cho việc của mình là được."
“Ờ.”
Cái đồ người hay chơi trò úp mở kia đáng c·hết thật mà!
Micky chửi thầm ở trong lòng một tiếng rồi ngán ngẩm rời khỏi văn phòng của phòng bảo vệ.
Đợi sau khi Micky đi rồi thì Leon mới thở phào nhẹ nhõm mà ngồi lại trên ghế, hắn kéo ngăn tủ ra lấy ra một cái ống tròn có khắc hoa văn kim loại, sau khi mở ra thì bên trong lại là một lá thư, mở ra thì thấy trên đó viết:
Tối mai ta sẽ tìm cách chi viện cho mấy người, phía bên trung tâm thu dung tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được.
Cứ làm theo những gì mà ngươi nghĩ, cho cái tên nhóc vừa thu kia đi bảo vệ Yazidi đi, đó là chỉ thị của máy chữ.
Hắn là hy vọng của Yazidi.
Nhìn hàng chữ còn chưa khô mực kia mà Leon xoa trán.
"Hy vọng của Yazidi lại là tên nhóc này……”
“Mà trong khoảng thời gian này manh mối đều là do hắn phát hiện ra, cũng hợp lý với quy luật 'cộng hưởng' đó, nhưng mà tại sao hắn lại có thể gây ra được sự cộng hưởng với cấp bậc 'thần tính' vậy?"
Leon tặc lưỡi một tiếng vẫn nghĩ mãi mà không ra, đúng lúc hắn chuẩn bị nghĩ sâu hơn về vấn đề này thì cái ống kim loại kia bỗng nhiên run lên một chút.
Leon liền vội vàng đóng nắp rồi xoáy tròn lại, chờ một lát rồi mở ra lần nữa, bên trong lại có thêm một lá thư đầy ụ.
Sau khi mở ra sắc mặt của Leon trở nên tái mét, vì bên trong phong thư là một xấp tiền cùng một tờ giấy với vài dòng ít ỏi:
Thật là thiếu tiền sao? Lão nương có một ít tiền tiêu vặt, xem như cho ngươi mượn đấy, bớt hà tiện lại đi, vest sắp sửa rách gấu cả rồi.
Có mỗi một tên thuộc hạ mới mà làm sao còn không lo đến cái mặt mũi chứ?
“Cút đi!”
Một Leon xưa nay luôn ôn hòa tao nhã đột nhiên rống lên giận dữ, tiện tay xé tan cái tờ giấy kia thành từng mảnh vụn.
Những mảnh vụn giấy đang rơi xuống thì bỗng nhiên lại lộ ra một cái mặt cười ngớ ngẩn ở trên bàn.
Sau hồi lâu thì hơi thở của Leon mới dần bình tĩnh trở lại, hắn nghiến răng nhìn vào vạt áo vest của mình, một lúc sau thì mặt xanh lét mà nhét tiền vào ngăn tủ.