Micky đến khu nhà ổ chuột nhìn những tòa nhà cũ quen thuộc thì khóe mắt không khỏi giật giật.
“Một ngày mình rốt cuộc đi làm ở đâu vậy? Sao cảm giác mình đến cái nơi c·hết tiệt này còn nhiều hơn số lần mình về ký túc xá thế?”
“À đúng rồi, tần suất mình đổi ký túc xá cũng không ít.”
Tự nhủ một tiếng rồi Micky lắc đầu đi vào bên trong tòa nhà bỏ hoang.
Mặc dù vẫn là nơi quen thuộc, nhưng không giống như những lần trước, lần này bên trong tòa nhà bỏ hoang đều là người của trung tâm thu dung đang bận rộn khắp nơi, tất cả những thứ gây cản trở tầm nhìn đều bị dọn dẹp sạch sẽ.
Mặc dù là ban ngày nhưng xung quanh có thể thấy rõ ràng các loại đèn được lắp đặt thêm, để đề phòng mất tầm nhìn vào buổi tối.
Vừa tới Micky đã thấy được người quen, đội trưởng Tống Nghị đang dùng một mảnh vải đen bịt mắt đứng ở tầng hai của tòa nhà bỏ hoang không biết là đang làm cái gì.
Micky đang do dự xem có nên lên chào hỏi hay không, bản thân mình cũng đã c·ướp cơ hội trở thành Siêu Thoát Giả của hai người cháu ông ta rồi, cho dù đó chỉ là cạnh tranh bình thường thì hắn cũng sợ ông ta là người hẹp hòi mà.
Nhưng mà nghĩ lại, thì những hành động của Tống Nghị trước kia cũng không giống như là người hẹp hòi gì cả.
Ngay khi Micky định bước tới để hỏi han thì Tống Nghị trên tầng hai không hề mở mắt ra mà lại ra hiệu cho Micky đi lên.
Vậy mà cũng nhìn thấy được?
Chẳng lẽ đó là một loại năng lực gì à?
Dù sao thì Micky cũng không tin Tống Nghị lại rảnh mà đứng ở đó làm dáng đâu, có khả năng duy nhất chính là đó là năng lực của ông ta mà thôi.
Đến tầng hai liền thấy Tống Nghị hiên ngang quay lưng lại, còn chưa kịp để cho Micky mở miệng thì Tống Nghị đã trực tiếp nói: “Không cần phải lo lắng ta sẽ làm gì ngươi đâu, ngươi có thể trở thành Siêu Thoát Giả là bản lĩnh của ngươi, với cả hai người kia cũng không phù hợp với con đường Giám Ngục, ta đã sắp xếp con đường khác cho bọn chúng rồi."
Đọc được suy nghĩ à?
Micky chợt giật mình, nhưng ngẫm lại thì chắc là không phải, thấy Tống Nghị thẳng thắn như thế thì cũng liền hỏi luôn: “Đội trưởng Tống Nghị, đây là năng lực của ngài?”
Tống Nghị gật đầu, chỉ vào ngực mình: "Ừ, năng lực Tế Sĩ Máu Thịt cấp 6 của con đường Thợ Cắt Tóc, ta có thể nghe thấy một số cảm xúc từ nhịp tim.”
Vừa nói Tống Nghị vừa quay đầu tháo chiếc vải đen kia xuống, vừa như cười vừa như không nhìn Micky: “Xem ra ngươi cũng có những bí mật nhỏ đó a, khi nãy là sợ ta có năng lực đọc được suy nghĩ đúng không?”
Micky bây giờ thì đã coi như là có kinh nghiệm rồi, hắn tươi cười khiêm tốn đáp: “Phải, ta sợ những lời than vãn của mình bị nghe thấy mà thôi.”
Đùa cái gì vậy!
Đó mẹ nó là cấp bậc 6 đấy!
Mặc dù không biết độ mạnh của cấp bậc 6 rốt cuộc là bao nhiêu, nhưng cấp bậc 7 thì đã không còn thuộc về phàm nhân nữa rồi, vậy là đủ thấy cấp bậc 6 sẽ mạnh cỡ nào.
Tống Nghị nhìn không ra được sơ hở của Micky, nụ cười giả tạo vẫn là nụ cười giả tạo như vậy: “Không sao, ai cũng có bí mật, sợ bị nghe thấy suy nghĩ trong lòng cũng là một chuyện bình thường thôi. Mà ta cũng đâu có năng lực đó đâu, ta cùng lắm chỉ có thể nghe được những người tại hiện trường có người nào nhịp tim bất thường không mà thôi, người hành động hôm nay quá nhiều, cũng không thể loại trừ là không có nội gián của ‘Kiêu’ ở đây được."
Hiểu rồi!
Máy phát hiện nói dối hình người.
Nhưng mà năng lực này quả thực là không còn giống phàm nhân rồi, năng lực cấp 6 cũng thật quỷ dị a…
Sao mà một con đường Thợ Cắt Tóc tốt lành, đến cấp bậc 6 lại thành Tế Sĩ Máu Thịt, nghe hơi tà ác vậy ta.
Ừm.
Cấp bậc 7 của con đường này cũng không bình thường, hình như là tên gì ấy nhỉ, Tu Sĩ Đau Khổ thì phải.
Âm thầm ghi lại những kiến thức đáng giá này, Micky gật đầu: “Thật sự là vất vả cho đội trưởng Tống rồi.”
Tống Nghị khẽ gật đầu hỏi: “Thế nào, đã quen với sức mạnh của Giám Ngục chưa?”
Micky cũng không có gì phải giấu mà nói thẳng: “Cũng gần làm quen được rồi, cảm thấy chắc là sẽ sớm có thể thu dung được dị thường thứ hai thôi.”
Vốn dĩ còn tưởng Tống Nghị sẽ hỏi tới cùng, không ngờ ông ta lại coi đó là một việc đương nhiên: "Cũng phải thôi, đây vốn là con đường thuận lợi trong giai đoạn đầu, huống chi ngươi và con đường Giám Ngục cũng rất hợp nữa mà.”
Vừa nghe thấy có kiến thức mới để nghe thì Micky vội hỏi: "Thuận lợi trong giai đoạn đầu? Đội trưởng Tống Nghị có thể nói thêm cho ta được không?"
Đừng thấy Tống Nghị là người cấp bậc 6 mà lại khiến cho người khác cảm thấy thân thiện và hòa bình một cách lạ thường.
Tống Nghị cười nói: “Cũng không có gì không thể nói cả, với lại coi như ngươi cũng là đã cứu Tiểu Phi và Tiểu Vũ bọn chúng đi. Cũng còn sớm, dạo này ta cũng đang bận gần xong việc nên sẽ nói cho ngươi nghe chút a.”
“Giám Ngục thì nổi tiếng là con đường có tốc độ thu dung dị thường rất nhanh, bởi vì Giám Ngục thu dung dị thường theo kiểu giam giữ tù nhân nên trong cái việc thuần phục thì lại có những ưu thế rất đặc biệt.”
"Nhưng mà ta nghĩ là chắc ngươi cũng từng nghe nói rồi, vật phẩm thu dung của con đường Giám Ngục lại là khó kiếm nhất trong các con đường nên những người đi đến được cao của con đường Giám Ngục lại rất hiếm thấy.”
Nói đến đây Tống Nghị lắc đầu: "Không nên nói thêm nữa, nói nhiều hơn với ngươi thì lại không hay cho ngươi, đợi đến khi nào mà ngươi đến cấp bậc 8 rồi thăng lên 7 thì sẽ hiểu thôi.”
Ra là vậy…..
Vậy là có nghĩa Giám Ngục sẽ có rất nhiều lợi thế khi ở cấp 7,8 đúng không?
Đây đúng là những kiến thức rất đáng trân trọng đó.
Micky vội vàng ôm ngực cảm tạ: “Cảm ơn sự chỉ dẫn của ngài.”
Tống Nghị hiền từ nói: "Không có gì đâu, cái này cũng là một phần báo đáp thôi mà. À đúng rồi, có lẽ một khoảng thời gian nữa đội trưởng Trần Thần của đội thanh lý sắp lên cấp bậc 8 đấy, nếu như ngươi muốn hiểu thêm về việc thăng lên cấp bậc thì ta kiến nghị là ngươi nên trở thành ‘người giá·m s·át’ của hắn, đi học hỏi cũng không tồi đấy."
Bây giờ Micky như là một đứa bé tò mò, hễ mà nghe cái gì cũng đều cảm thấy mới mẻ mà hỏi lại: "Giá·m s·át là gì? Chuyện này có phải là cấp 9 nhỏ bé như ta cũng có thể làm được không?"
9 lên 8, vừa nghe thôi cũng biết là một chuyện rất cao cấp rồi.
Tống Nghị cũng giống như là một người thầy hết lòng vậy, hào phóng nói hết cho hắn: “Giá·m s·át là một loại biện pháp bảo vệ của chính phủ, lúc thăng lên cấp bậc có khả năng xuất hiện những loại vấn đề khác nhau, để bảo đảm sự an toàn trong lúc thăng cấp của Siêu Thoát Giả của chính phủ thì sẽ sắp xếp một người thân thuộc mà người được thăng cấp tín nhiệm làm ‘giá·m s·át’ hộ tống.”
"Ngươi cũng biết mỗi một lần thu dung của Siêu Thoát Giả đều đi kèm với nguy hiểm mà, đặc biệt là trong giai đoạn thăng cấp thì càng như vậy, chỉ cần không cẩn thận thì liền có khả năng rơi vào dị chủng. 'Giá·m s·át' không chỉ là người bảo vệ mà là một người có khả năng đánh gãy quá trình thăng cấp khi đối phương sắp sửa rơi vào dị chủng.”
“Thống kê cho thấy con đường Kế Toán là những phế vật trong chiến đấu giai đoạn đầu, mà Giám Ngục vừa hay là người hỗ trợ tốt nhất, tuy rằng ngươi chỉ mới có cấp 9 nhưng ngươi và Trần Thần cũng coi như là sinh tử có nhau rồi, ta nghĩ chắc chắn là hắn rất muốn có ngươi làm ‘giá·m s·át’ cho hắn đấy.”
Micky nghĩ lại những năng lực hiện tại của mình, hình như kỹ năng Xiềng Xích Hư Không cũng rất thích hợp cho việc tạm thời khống chế dị thường thì phải.
Giám Ngục rất thích hợp để làm giá·m s·át……
Nghe cũng rất phù hợp với thiết lập của con đường Giám Ngục đó chứ.
Thấy Micky còn có vẻ là vẫn muốn nghe thêm thì Tống Nghị cười lắc đầu.
Người mới bao giờ cũng là như vậy, luôn khát vọng muốn có được kiến thức về thế giới dị thường như thế, nhưng kiến thức đôi khi lại rất độc hại đó a.
Cũng không biết là mình đang làm việc tốt hay xấu nữa.
Liếc nhìn giờ một cái, Tống Nghị nói với Micky: "Được rồi, cũng gần đến giờ rồi, hai đứa trẻ kia ở bên dưới đang đợi ngươi đó, buổi tối hôm nay có lẽ sẽ nguy hiểm, ngươi phải hết sức cẩn thận đấy a.”
Tống Nghị là một trong những người biết chuyện, cho nên ông ta cũng biết nhiệm vụ của Micky.
Micky thấy Tống Nghị không cho hắn vặt lông thêm thì đành ngoan ngoãn đứng thẳng người chào: “Vâng thưa đội trưởng Tống Nghị."
Rời khỏi tầng hai, Micky hài lòng một đường xuống dưới, tiếp theo đây là đến lượt "Yazidi" rồi.
Nói đi cũng phải nói lại, giờ nghe cũng hơi giống như “Sự yên tĩnh trước cơn bão” rồi đấy.
Chắc là sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?
Micky đi một đường tới tầng hầm, cái nơi mà hắn không thể nào quen thuộc hơn được nữa rồi, nhưng lần này thì chút xíu nữa là Micky đã không nhận ra được rồi.
Tầng hầm đèn đuốc sáng trưng, chỉ có hai chỗ cầu thang là có người canh giữ, những đống rác thải trên mặt đất thì đều được dọn dẹp sạch sẽ, thậm chí là cả chỗ hư hại trên nền đất đều được dùng xi măng trát lại hết rồi.
Những chỗ mà Micky hai lần giao chiến thì bị dây điện của dị chủng làm nứt mặt đất, còn cả cái lỗ do bom đồng hồ p·há h·oại đều đã được tu sửa lại hết cả.
Đến cả những bức tường đều đã được quét sơn trám lại cả rồi.
Hít!
Chỉ có một hai đêm mà thôi mà, có cần làm như vậy không?
Mấy dự án chưa xong ở kiếp trước mà có hiệu suất như cái trung tâm thu dung này thì làm gì mà có nhiều chuyện để mà than thế.
Micky dừng ngay cái ý nghĩ muốn oán thán của mình, rồi nhìn về phía căn phòng thủy tinh ở đằng xa.
Căn phòng thủy tinh trong suốt kia được đèn điện chiếu vào không hề có điểm c·hết, hai đứa trẻ mặc áo choàng màu trắng đang khoanh chân ngồi trên mặt đất chơi đồ chơi màu sắc sặc sỡ, trên mặt bọn chúng đều tràn ngập sự vui vẻ, như thể chưa từng thấy đồ vật mới mẻ thế này.
Tiếng cười trong trẻo không ngừng vang vọng ở trong tầng hầm, sự ngây thơ hồn nhiên của con trẻ được thể hiện rõ ràng ngay tại thời khắc này.
Nhưng mà ngay khi bước chân của Micky bước vào dưới ánh đèn trắng tỏa ra một vệt bóng đen, tiếng cười bỗng im bặt.
Hai gương mặt trẻ thơ với nụ cười tươi cùng nhau nhìn về phía Micky ngừng những động tác trên tay, bốn con mắt đen ngòm trống rỗng đều tập trung hết vào mặt của Micky.
Hai giọng nói dùng chung một giọng điệu kỳ quái chồng chất lên nhau mà vang vọng khắp tầng hầm.