“Chuyện đơn giản như vậy thì làm sao có thể không nhìn ra được cơ chứ?”
“Ngươi và 'Kiêu' không phải là một bọn, nếu là một bọn thì tấm thảm Yazidi mà bọn ta tìm được ở bên ngoài và chuyện của hai đứa trẻ kia cũng không có cách nào để mà giải thích, 'Kiêu' vì để p·há h·oại trung tâm thu dung số 44 mà không từ một thủ đoạn nào cả, làm sao có thể để cho bọn ta phát hiện ra nhiều sơ hở lớn như vậy, cho nên khả năng lớn nhất chính là sự kiện này chính là lời nhắc nhở của Yazidi đối với bọn ta."
"Yazidi nhắc nhở bọn ta là vì sao? Một vị thần như vậy sao lại đối tốt với người không thuộc về tín đồ của họ như thế chứ?"
“Chỉ có một đáp án mà thôi.”
“Phiền phức.”
"Tên của cái phiền phức đó là 'Kiêu'.”
"Mà trung tâm thu dung số 44, lại là nơi mà 'Kiêu' không vừa mắt nhất."
Nói đến đây Micky đứng lên, đến trước mặt tường kính rồi cười gõ gõ lên, sau đó quay đầu lại: “Ta đoán là rắc rối của các người chắc chắn là có liên quan đến tín đồ, vì các ngươi không có hợp tác với 'Kiêu' nhưng lại phối hợp hành động với 'Kiêu' truyền giáo lôi kéo tín đồ ở khu ổ chuột.”
"Một là do não các ngươi có vấn đề, hai là có lý do nào đó mà các người không thể không làm như vậy, ta nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có tín đồ của các ngươi là xảy ra chuyện, cho dù biết là 'Kiêu' đang làm chuyện xấu, nhưng các ngươi cũng không thể không phối hợp với 'Kiêu’.”
Nói xong Micky lại ngồi xuống ghế, thưởng thức cái khuôn mặt nửa kinh ngạc nửa sợ hãi của Tiểu Ái: “Nói đi, rốt cuộc là các ngươi gặp phải chuyện phiền phức gì?”
Trần Thần há miệng, im lặng dùng miệng tạo hình dáng “Má nó” .
Không phải, cái này……
Thì ra chuyện là như thế này à?
Trách sao mà hắn cứ luôn cảm thấy là lạ, luôn không thể hiểu nổi hai người “tín đồ Yazidi” này đột nhiên xuất hiện là sao, cảm thấy mọi việc cứ có vẻ quá trùng hợp thì ra là chuyện là như vậy à.
Nghe Micky vừa nói xong thì đầu óc của Trần Thần cũng trở nên thông suốt.
Trách sao mà nữ nhân này không chạy trốn, hóa ra là đang đợi b·ị b·ắt à.
Trách sao mà lúc đầu nàng lại cứ làm ra vẻ như đang trêu đùa vậy, hóa ra là muốn ra giá trên trời đó mà!
Trần Thần hít một ngụm khí lạnh, thông tin qua mấy phút giằng co này lại nhiều đến như vậy à.
Thân là đội trưởng đội thanh lý thì đầu óc của Trần Thần cũng không kém, trong phút chốc đã hiểu được đầu đuôi mọi chuyện.
Việc để cho Nhị Lương chạy cũng có thể hiểu được, vì muốn chừa một mầm sống cho giáo phái Yazidi, không thể nào để mọi người phải cùng chịu c·hết được. Còn thân là người chủ mưu là Tiểu Ái thì đương nhiên không thể nào trốn được rồi, muốn thương lượng với trung tâm thu dung thì người bình thường nào làm nổi chuyện đó chứ?
Trần Thần đột nhiên phát hiện, hình như Micky vốn dĩ cũng không có ý muốn thẩm vấn gì cả, thế mà những thông tin này vẫn tự nhiên hiện ra!
Hắn thông minh đến mức này sao?
Trần Thần nhìn về phía lưng của Micky thì thấy trên áo có chút mồ hôi thấm ra, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra đây cũng chỉ là đoán mò mà thôi, chẳng qua chỉ là thăm dò mà thôi.
Nhưng cho dù là vậy thì cũng đã quá quái vật rồi……
Đúng là mắt của Leon quá tinh tường mà…….
Ở phía phòng bảo vệ, Leon đeo cặp kính dày cộm đã gần như ngã lưng ra ghế rồi, những hình ảnh được chiếu trong cặp kính cũng khiến hắn không nhịn được mà cảm thán một tiếng.
Đây mới là nghệ thuật của việc thẩm vấn chứ!
Leon với thân phận là một lão làng thì đương nhiên là nhìn ra được Micky đang chơi trò lừa, nhưng dù là hắn cũng không dám liều như Micky mà dùng những phán đoán không hề có căn cứ để mà dọa người cả.
Hiệu quả của cái trò này thì khỏi phải nói, chẳng phải là nữ nhân kia tên Tiểu Ái đã sắp sụp đổ rồi hay sao?
Nhưng nếu như mà thất bại thì tác dụng ngược lại sẽ không phải là một hai ngày có thể giải quyết được đâu.
Nhưng Leon cũng đoán ra là có lẽ sự việc cũng giống như Micky đã nói, chẳng qua là không có sự tin tưởng chắc chắn giống Micky mà thôi.
Leon nhìn Tiểu Ái đang suy sụp kia rồi bĩu môi, thực lực quá yếu rồi, với Micky thì vốn dĩ không phải là ở cùng một cấp độ, lần thẩm vấn tiếp theo cũng chả có độ khó gì rồi.
Leon cũng nhìn ra nữ nhân này rất thông minh, rõ ràng là đang có chuyện cần giúp đỡ mà lại làm ra một bộ dạng cao cao tại thượng, muốn làm cái phiền phức này trở thành phiền phức của trung tâm thu dung, mà giáo phái Yazidi của nàng chính là người tốt bụng dang tay giúp đỡ.
Chẳng qua nàng cũng không ngờ Micky lại không chơi theo kiểu thông thường mà trực tiếp ném nàng vào địa ngục.
Nhìn vẻ mặt Micky đang ngồi trên ghế giống như là chủ nợ đi đòi tiền như vậy, Leon cũng biết lần này giáo phái Yazidi dù sao cũng phải chịu một phen lột da rồi, vừa thẩm vấn vừa lừa gạt thêm một chút lợi, cái thao tác này thì hắn đã quá quen thuộc rồi.
Chỉ có điều cái nụ cười kia thì…
“Mình có cười bỉ ổi như thế đâu?”
Tháo kính ra, Leon xoa xoa thái dương.
"Coi như là tên nhóc ngươi cũng đã qua được ải này rồi."
………………
"Nói đi, rốt cuộc thì các người đã gặp phải rắc rối gì." Micky nhìn Tiểu Ái thản nhiên hỏi.
Tiểu Ái im lặng rất lâu, cuối cùng giống như là bị hút hết hơi mà dựa vào ghế bất lực nói: "Người của Tòa Án Thu Dung các người đều thông minh vậy sao? Ngay cả như thế mà cũng để cho ngươi đoán được rồi à, đúng, giáo phái Yazidi của bọn ta là đã có vấn đề với tín đồ rồi.”
Micky kín đáo thở ra một hơi rồi mỉm cười: “Nói chi tiết xem sao.”
Quyền chủ đạo đã vào tay, Micky cũng có thể thoải mái được một chút, nhưng sắc mặt lại không hề thay đổi.
Tiểu Ái xoa xoa trán thở dài: “Giống như ngươi nói vậy đó, là vì tín đồ, thật ra thì giáo phái Yazidi cũng đã không còn lại bao nhiêu tín đồ nữa rồi. Đối với giáo phái thiểu số như bọn ta thì tín đồ chính là cơ sở duy trì sự tồn tại của thần.”
“Hơn hai năm trước, tín đồ của giáo phái Yazidi đã liên tục bị thanh trừng một cách bí mật, thần của ta ở lần khai thị cuối cùng đã báo cho chủ giáo biết là hy vọng sống sót chỉ có thể là ở khu ổ chuột của thành phố Vân Xuyên thôi, nên ta mới đến đây đợi ở trong trạm cứu trợ để chờ đợi cái ‘hy vọng’ kia.”
"Ban đầu ta cũng không có truyền giáo đâu, không tin thì có thể đi điều tra thử.”
"Nhưng cho đến một năm trước thì tín đồ của bọn ta gần như đã bị g·iết hết, chủ giáo cũng không thấy tăm hơi. Để tiếp nối sự tồn vong của giáo phái thì ta đành phải tiến hành truyền giáo, mà ở khu ổ chuột này thì ta đã phát triển ra một nhóm giáo dân. Lúc đó ta còn ngây thơ mà nghĩ rằng đây chính là hy vọng của giáo phái ta."
“Nếu như chỉ là tín đồ c·hết đi thôi thì cũng không phải là sự hủy diệt quá nặng nề đối với giáo phái ta, chỉ cần chờ đến khi 'Ngày Thánh Hành Hương' xuất hiện thì bọn ta sẽ theo sự chỉ dẫn của thần mà thoát khỏi nguy nan. Nhưng lần này thì không giống, ngoài tín đồ ở thành phố Vân Xuyên ra thì các nơi khác đều đã bị tiêu diệt, họ đ·ã c·hết mà không thể trở thành ‘người hành hương’ được.”
Người hành hương đại khái chính là cách gọi nội bộ của bọn họ dành cho tín đồ Yazidi, nhưng mà cái việc tiêu diệt này……
“Tiêu diệt là có ý gì?” Micky hỏi.
Tiểu Ái ngẩng đầu nhìn Micky ánh mắt như thiêu đốt, bỗng dưng lại lộ ra một nụ cười chế nhạo: “Mấy người trong Tòa Án Thu Dung các người chắc vẫn chưa biết chuyện này đâu nhỉ? ‘Kiêu’ đã sớm tỉnh lại rồi, linh hồn của tín đồ giáo phái ta đều đã bị ‘Kiêu’ xem như đồ ăn rồi đấy.”
Tiểu Ái cười lạnh nhìn Micky với vẻ mặt thản nhiên: “Ta nghĩ chắc ngươi hiểu rất rõ việc ‘Kiêu’ tỉnh lại có nghĩa là gì đúng chứ? Cho nên ngươi chẳng lẽ không nghĩ rằng bọn ta nên hợp tác sao?”
"Kiêu" tỉnh rồi?
Nó nghiêm trọng đến mức nào chứ?
Micky thân là một người mù tịt về cái thế giới dị thường này thì hắn cũng hoàn toàn không biết việc “Kiêu” tỉnh lại thì có bao nhiêu nghiêm trọng cả.
Hắn thờ ơ gật đầu, thản nhiên giống như là đang nghe đến bữa tối ăn gì vậy: "Ờ, ta hiểu rồi, vậy tiếp theo chúng ta sẽ bắt đầu buổi hỏi cung chính thức a."
"Tên?"
…………
Ở phòng bảo vệ bên kia, Leon đã vứt cái cặp kính đi mà hoảng hốt đứng dậy bước đi lầm lũi trong phòng.