Cảnh Báo! Thu Dung Thất Bại!

Chương 35: Sao Ngươi Biết?!



Chương 35 : Sao Ngươi Biết?!

Trái tim của Micky như bị ai đó nắm chặt lấy, nhưng trên mặt thì hắn không hề lộ ra sơ hở nào cả, hắn không thèm để ý đến Trần Thần đang mở to miệng đứng bên cạnh mà đi đến cái ghế rồi ngồi xuống trước phòng thủy tinh.

“Ha ha, Tôn Giả? Đây là ý gì vậy?”

Micky cố tỏ vẻ điềm tĩnh, nhưng tim thì đã đập nhanh đến tận mây rồi.

Tiểu Ái nghiêm túc hành lễ rồi không hề ngồi xuống mà lại đứng một chỗ giống như là một học sinh đang nghe huấn thị: "Ngài là người bạn thân thiết của giáo đồ Yazidi, ngài đương nhiên là Tôn Giả rồi."

Micky nghiêng nghiêng đầu: "Ngươi biết ta à?"

Tiểu Ái không trả lời mà lại cười khẽ một tiếng: "Ngài thấy ta có nên biết ngài không?"

Má!

Quả nhiên không phải là một cái đèn hết dầu mà!

Câu này căn bản không phải là nói với Micky, mà là nói cho mấy người đang nghe trộm phía sau lưng!

Lần này thì kéo Micky từ vị trí thẩm vấn viên xuống nước rồi.

Bị chiếm thế thượng phong rồi…..

Micky cũng không hề hoảng, dù sao thì hắn cũng xem như là người trong ngành.

Tuy rằng mình thật sự là không trong sạch, nhưng việc bị người ta cưỡi lên đầu mà xuất ra không phải là tác phong của Micky, lúc đó hắn còn ở trong phòng thủy tinh đối diện với Leon còn không hề mất thế thì bây giờ hắn ngồi ở bên ngoài phòng làm sao có thể nhận thua được chứ?

Trong đầu nhanh chóng lướt qua đủ loại thông tin về giáo Yazidi rồi đại khái trong lòng cũng đã có quyết định.



"Vậy coi như là ngươi biết ta đi." Micky gật đầu nhẹ một chút.

"Nếu ngươi đã xưng hô ta là Tôn Giả rồi, vậy thì ta cũng không khách sáo nữa đâu a. Mấy tín đồ Yazidi các ngươi đối với thành phố Vân Xuyên mà nói chính là một mối uy h·iếp rất lớn, vốn dĩ ta cũng muốn hỏi ý kiến của ngươi một chút, nhưng xem ra là ta có thể bỏ qua đoạn đó rồi, ta đây đưa ra một đề nghị là xử lý vô hại.”

Micky mỉm cười gác chân lên đầu gối, dùng ngón tay gõ gõ vào đầu gối tạo ra một tiếng động nhỏ trong phòng thẩm vấn trống trải.

Quả nhiên vừa mới nói ra câu này thì sắc mặt của Tiểu Ái đã run rẩy một cái, rồi lộ ra một nụ cười quyến rũ mà hỏi: "Các ngươi không có cách nào phân biệt được ai là tín đồ Yazidi, mà lại g·iết nhiều người như vậy có thật sự thích hợp không?"

Micky lắc ngón tay: “Xử lý vô hại không phải là g·iết người, ngươi có nghe đến thùy não trước chưa?”

Micky chỉ vào chỗ giữa mày của mình: “Chính là chỗ này nè, dùng một cái kim thép cắm từ hốc mắt vào, rồi khuấy nát cái thùy não trước đi, dù là tín đồ Yazidi hay là đám người hung bạo trong khu nhà ổ chuột đó thì cũng đều sẽ trở thành một người ngoan ngoãn biết nghe lời cả."

Vừa nói thì Micky vừa làm điệu bộ là kim thép khuấy khuấy ở trước trán của mình.

Tiểu Ái nhìn nụ cười hờ hững kia của Micky mà không khỏi rùng mình.

“Không! Ngươi không thể làm như vậy! Nhị Lương đã từng nói ngươi cũng là một đứa trẻ lớn lên ở khu nhà ổ chuột kia, sao ngươi lại có thể làm chuyện đó với cái nơi đã sinh ra ngươi như thế!” Tiểu Ái nhíu mày chất vấn.

Quả nhiên mà……

Người của giáo phái tôn thờ sự cải tạo người khác đều mắc phải bệnh thánh mẫu.

Dùng một chút kế khích tướng thì đã chịu thua rồi sao?

Xem ra danh tiếng ở bên ngoài của trung tâm thu dung không tốt cho lắm a…

Nếu không thì cũng sẽ không tin những thứ mà hắn thuận miệng nói ra rồi.



Tin tốt là đã lừa được là sao mà nàng biết được thân phận của hắn rồi, xem ra là Nhị Lương đã tiết lộ không ít tin cho nàng rồi.

Micky trong đầu đang suy tính nhanh chóng, mà ngoài mặt thì không chút động lòng mà cười: “Chính vì là ta từ đó bước ra cho nên ta mới là người biết rõ trong khu nhà ổ chuột có bao nhiêu bẩn thỉu, nếu ngươi biết ta từ Nhị Lương thì chắc chắn rất hiểu ta rốt cuộc là đã trở thành người của trung tâm thu dung như thế nào."

Tiểu Ái nhìn Micky thật sâu, nàng điều chỉnh nhịp thở lại, không thèm giả bộ nữa mà ngồi xuống ghế rồi lộ ra nụ cười: “Không, ngươi sẽ không làm như vậy đâu, Nhị Lương đã kể rất nhiều chuyện của ngươi cho ta rồi, hắn là một người cuồng tín mà từ trước đến giờ Yazidi giáo vẫn chưa từng có, ta tin lời của hắn, ngươi không phải là loại người đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.”

Trong khoảnh khắc cái cảm giác bị châm chích đó liền biến mất.

Nhưng lúc này vẫn chưa phải là lúc thả lỏng, một khi dám chơi trò mánh khóe này với hắn thì đừng trách hắn trở mặt cho coi.

Thẩm vấn thật ra là một cuộc chiến tâm lý, chủ yếu là ai nắm giữ được thế chủ động hơn.

Mà mấu chốt nhất chính là sự chênh lệch thông tin.

Đối với người bị thẩm vấn mà nói, người thẩm vấn ở một vị trí cao hơn về mặt thông tin và một vị trí thấp hơn về thực lực, nhưng đừng cho rằng người biết nhiều thì sẽ chiếm ưu thế, trên thực tế thì càng biết nhiều thì sẽ càng trở thành một gánh nặng tâm lý.

Thẩm vấn giống như là bóc hành tây, lớp ngoài cùng thường là cứng rắn nhất, nhưng một khi đã phá được lớp vỏ của bí mật đầu tiên rồi thì những lần thẩm vấn tiếp theo sẽ càng dễ hơn.

Thứ đau đầu nhất trong thẩm vấn không phải là những người nắm giữ rất nhiều bí mật, mà là người chỉ nắm giữ một bí mật mà thôi.

Người có một bí mật thì thường sẽ lựa chọn phá rồi mới tính, chống đối tới cùng luôn.

Nhưng người mà có nhiều bí mật thì trong đầu thường sẽ suy nghĩ xem rốt cuộc đối phương đã nắm được manh mối nào của bí mật nào, mà áp lực tâm lý lớn sẽ đè bẹp người đó.

Micky thông qua một chút tiểu xảo mà đánh bay được phương pháp của Tiểu Ái, tiếp theo mới là lúc chính thức giao phong, mà cái mà Micky sắp làm chính là lột đi cái lớp da cứng rắn nhất của nàng.

Trần Thần ở một bên thì im lặng không nói một lời nào, đứng đó như là một tên vệ sĩ ở phía sau Micky, nhưng không ai biết được sau lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi rồi.



Đừng nhìn vào ba hai câu đối đáp ngắn gọn đó, Trần Thần tự nhận là mình không ứng phó nổi đâu.

Vừa vào cửa là nữ nhân xinh đẹp tên Tiểu Ái đó đã cho Trần Thần muốn rút súng luôn rồi.

Thật là quá độc ác!

Lúc đó đầu óc của Trần Thần đều đang trống rỗng, cho dù hắn có tin Micky tuyệt đối không phải là Tôn Giả gì đi nữa thì vào lúc này bất kỳ việc gì cũng đáng để nghi ngờ cả.

Trần Thần không khỏi liếc nhìn Micky một cái, trách sao Leon lại triệu Micky gia nhập vào phòng bảo vệ, với cái vẻ điềm tĩnh mà không hề lay động vừa rồi thì hắn tự hỏi là bản thân mình không làm được đâu.

Mà mấy câu sau đã hoàn toàn gột sạch bản thân lại còn phản kích luôn một quân.

Mặc dù Trần Thần không hiểu về thẩm vấn cho lắm, nhưng cũng biết là muốn rửa sạch bản thân thì cũng không khó, mà vấn đề là làm sao có thể ứng phó một cách gọn gàng giống như Micky mới là mấu chốt quan trọng.

Micky càng thong thả thì áp lực mà đối phương phải chịu sẽ càng lớn, nếu Micky mà cũng hoảng như Trần Thần thì có lẽ đã cho Tiểu Ái cơ hội mà nhìn trò cười mất rồi, để rồi biến cuộc thẩm vấn này thành cuộc giằng co mất.

Bây giờ thời gian vốn dĩ không đứng về phe trung tâm thu dung rồi, cũng không biết được lần hành động tiếp theo của “Kiêu” sẽ là gì, vào lúc nào thì sẽ thực hiện cả.

Hơn nữa đối phó với bất kỳ một sự cố nào có liên quan đến dị thường cũng không phải là cứ đánh đánh g·iết g·iết là xong, giống như “tín đồ Yazidi” vậy đó, có ai mà biết nếu như thẩm vấn b·ạo l·ực thì có gây ra g·iết c·hết nàng rồi kéo theo những phiền phức lớn hơn không cơ chứ?

Giết người không phải là phương pháp để giải quyết vấn đề.

Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao lúc trước Leon không chọn phương pháp đơn giản nhất là g·iết luôn để cho xong mà không lại chọn đi thẩm vấn Micky, ở cái thế giới dị thường làm chủ này, bất cứ một quyết định sai lầm nào cũng có thể gây ra những hậu quả đáng sợ.

Micky quyết định không chơi những cái mánh khóe viển vông đó với nàng nữa mà lại quyết định đánh cược, một dao xuyên thẳng qua tuyến phòng thủ tâm lý của nàng!

"Nói đi, rốt cuộc là Yazidi có rắc rối gì mà lại phải dùng phương pháp này để gây sự chú ý với trung tâm thu dung?”

Micky mỉm cười cứ như là đang nắm chắc hết tất cả trong tay vậy.

Biểu cảm trên mặt của Tiểu Ái ngay lập tức cứng đờ lại.

“Sao ngươi lại biết?!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.