Không sai, linh hồn của Micky không hề hoàn chỉnh.
Sở dĩ Micky lại có “cơn nghiện đói” là vì linh hồn tàn khuyết của hắn cần được bù đắp.
Micky có thể cảm nhận rõ ràng được, cái thứ mà lấy ra từ sợi xiềng xích đó có thể lấp đầy một chút chỗ còn thiếu, rất ít, rất ít.
"Cho nên..."
"Vậy rốt cuộc ta là cái gì chứ?"
Micky mở mắt nhìn bức tường trắng toát mà trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, một thứ gọi là “cảm giác nguy cơ” đang chiếm lấy trái tim của hắn.
“Linh Hồn DỊ Giới…… sao?”
Kiêu, Yazidi, Trung tâm thu dung.
Từng manh mối một thoáng qua trước mắt của Micky.
"Xem ra muốn hiểu rõ mình rốt cuộc là như thế nào thì mấu chốt quan trọng nhất vẫn là phải làm rõ Linh Hồn DỊ Giới là cái gì.”
“Mỗi loại dị thường đều có thuộc tính riêng của nó, ví như những dị thường giống như Đồng Tâm Kính là có thể chia hai ra được, nếu như nói linh hồn của mình không hoàn chỉnh thì có phải chăng đây chính là đặc tính của Linh Hồn DỊ Giới?”
Những sự việc phát sinh gần đây đã có thể giúp Micky đối mặt với những chuyện đang xảy ra trên người mình một cách rất bình tĩnh rồi, mặc dù linh hồn không hoàn chỉnh thì có chút khoa trương, nhưng khả năng chấp nhận hiện tại của Micky đã không còn để tâm tới những việc đó nữa rồi.
Hô……
Micky hít sâu một hơi, bình phục lại tâm trạng rồi rời khỏi phòng tĩnh tọa.
Bí mật của Linh Hồn DỊ Giới thì rõ ràng không phải là cấp bậc hiện tại của hắn có thể tiếp xúc được rồi, trước đây cho dù có cả thông tin cơ mật của “hệ thống” thì cũng là vì hắn là đương sự, mà Leon thì lại muốn thăm dò hắn nên mới nói cho hắn nghe mà thôi.
Mà cái dị thường có thể cộng hưởng được với “hệ thống” như Linh Hồn DỊ Giới, cấp độ thu dung chắc chắn cũng không hề thấp, muốn lấy được thông tin mà không bị nghi ngờ thì trong khoảng thời gian ngắn phải nhanh chóng nâng cao mình mới được.
Vừa mới đến trước sofa Micky vừa định cầm điện thoại lên thì đã nhìn thấy tin nhắn của Leon gửi tới rồi.
“Đến phòng bảo vệ một chuyến.”
Hả?
Leon lại mà đã về rồi á?
Micky suy nghĩ một lúc rồi lập tức rời khỏi căn hộ đến phòng bảo vệ, vừa mới mở cửa Micky đã thấy Trần Thần và Leon đang nói chuyện gì đó, hai người vừa nhìn thấy Micky đến thì cũng đều gật đầu xem như chào hỏi.
"Đến rồi thì ngồi đi, sẵn tiện nói với ngươi về tình hình bên kia luôn, chuyện này với bạn của ngươi còn có liên quan không nhỏ nữa đấy." Leon vẫy tay.
Micky ngồi vào ghế rồi hiếu kỳ hỏi: “Đội trưởng, sao mấy người lại nhanh chóng quay về thế?”
Leon “ừ” một tiếng: "Đội trưởng Tống Nghị tiếp nhận công việc thanh tra khu nhà ổ chuột rồi, trung tâm thu dung cũng không thể lơ là được, nên ta với đội trưởng Trần Thần đã quay về.”
Trần Thần ở trước mặt của Leon cũng rất gò bó, không muốn lãng phí thời gian ở đây nói những lời vô nghĩa mà nghiêm mặt nói với Micky: “Tiểu Ái đã b·ị b·ắt rồi.”
“Cái gì? Bắt được rồi sao!” Micky kinh hỉ kêu lên.
Hắn cứ tưởng rằng kẻ đứng sau giật dây tên là Tiểu Ái kia sẽ phát hiện ra có gì đó không đúng rồi trốn mất luôn, nào ngờ lại b·ị b·ắt trực tiếp luôn rồi, chuyện này chắc chắn là tin tức tốt nhất trong những ngày gần đây rồi.
Nhưng sau khi kinh ngạc xong thì Micky phát hiện sắc mặt của hai người không hề thoải mái chút nào, rồi hỏi: “Là có vấn đề gì sao?”
Trần Thần há miệng muốn nói gì đó thì đã bị Leon giơ tay ra ngăn lại, trực tiếp nói: “Đúng là có vấn đề, sau khi hỏi han thì ta có thể xác định là nàng không phải là người của ‘Kiêu’ mà ngay cả những việc Kiêu đang lợi dụng khu ổ chuột để làm âm mưu cũng không hề biết gì cả.”
Nghe vậy Micky nhíu mày: "Chuyện này không đúng nhỉ? Sao trông nàng kiểu gì cũng giống trùm cuối vậy mà, Đầu gai nói với ta, ngay cả hai đứa trẻ ở khu ổ chuột bị g·iết cũng có chút liên quan đến nàng…."
Leon lắc đầu: “Ta có thể khẳng định là nàng không nói dối."
Micky nghĩ đến chiếc đèn mà Leon hay dùng để kiểm tra lời nói dối, nhưng với một người đích thân ẩn nấp dưới chiếc đèn đó như Micky thì không thật sự tin tưởng vào chiếc đèn đó lắm.
Nhưng mà nghĩ đến những câu hỏi mà Leon đã hỏi hình như rất khó mà tìm ra sơ hở để mà chui vào, nên trước mắt Micky đành phải tạm tin vào câu trả lời này.
"Vậy… còn Nhị Lương thì sao?" Micky do dự một lát rồi vẫn hỏi ra câu hỏi đó.
Trần Thần đã thấy được sự thả lỏng trên mặt một cách rõ rệt, còn Leon thì vẫn là vẻ mặt bình thản như thường nói: "Không tìm thấy, hỏi Tiểu Ái thì nàng cái gì cũng không chịu nói, sau khi hỏi những người khác ở khu ổ chuột thì phát hiện ra bạn của ngươi tên là Nhị Lương sau khi chữa bệnh xong cho hai đứa trẻ kia thì đã biến mất rồi.”
Micky cũng thấy được vẻ mặt của Trần Thần, rõ ràng tên chó c·hết Leon này lại nghi ngờ hắn nữa rồi.
Không…
Không phải là hắn.
Leon đang nghi ngờ Trần Thần.
Micky nhận thấy được Leon có vẻ như đang hỏi han hắn, nhưng khóe mắt thì đang để ý đến sắc mặt của Trần Thần, kể từ khi mà Trần Thần vừa thả lỏng thì trên mặt của Leon đã thêm chút mùi vị thăm dò rồi.
Tên cáo già này đến cả một người cũng không tin được mà……
Nhưng mà ngẫm lại thì đúng là như vậy, cứ liên tục phát hiện dị thường hai lần ở cùng một chỗ thì Trần Thần đội thanh lý chắc chắn là phải chịu trách nhiệm rồi, cho dù là chuyện này có liên quan đến hắn hay không thì với cái tính của Leon mà không nghi ngờ thì đúng là có ma thật.
Leon gõ gõ lên bàn, đem sự chú ý của hai người kéo lại, hắn nói: “Đội trưởng Trần Thần, tuy rằng nhiệm vụ tiếp theo thì không có liên quan đến ngươi, nhưng thân là đương sự nên ta vẫn xin ngươi phối hợp với phòng bảo vệ hành động."
Nói xong Leon lại nhìn Micky, hắn đỡ mắt kính: “Micky, ngươi có quen biết với Nhị Lương và cả tình nhân của Tiểu Ái là Đầu gai, nên tiếp theo cứ do ngươi thẩm vấn, còn đội trưởng Trần Thần sẽ phối hợp với ngươi.”
Ta?
Thẩm vấn?
Micky trừng lớn hai mắt.
Leon nheo mắt lại với một độ cong nguy hiểm: "Có vấn đề gì sao?"
Micky vội lắc đầu đứng lên: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Leon lúc này mới gật đầu, ánh mắt ẩn ý liếc Trần Thần rồi nhìn thẳng vào Micky: “Ta đang mong chờ kết quả của ngươi đấy, đi bận đi."
Leon vừa tiễn khách thì Micky và Trần Thần cũng rời khỏi cánh cửa của phòng bảo vệ, vừa mới đến trước cửa Trần Thần đã thở một hơi dài.
“Sợ c·hết mất!” Trần Thần ép từ kẽ răng ra vài chữ.
Micky hồi tưởng lại ánh mắt của Leon thì thương cảm nhìn Trần Thần rồi đáp: “Phải đấy.”
Ý của Leon đã rõ ràng quá rồi, thẩm vấn vốn không phải là trọng điểm, trọng điểm là để Micky thẩm tra Trần Thần kìa!
Chắc chắn là Leon vẫn ở đâu đó dùng con chuột máy móc theo dõi hai người mà xem, Micky cũng đâu có phải là một người không hiểu cái gì đâu mà, chỉ có thể đi từng bước mà thôi.
Những chuyện trải qua gần đây cũng đã nói cho Micky một đạo lý rồi, muốn sống an ổn ở cái thế giới này thì cẩn thận mãi mãi vẫn là yếu tố đầu tiên. Đứng ở góc độ của công việc thì việc mà Leon đang làm rất là chính xác.
Trần Thần thở dài một hơi: "Đi thôi, bọn ta đi đến phòng thẩm vấn, cái nữ nhân tên Tiểu Ái đang ở đó chờ đây rồi.”
Hai người kết bạn cùng đi đến phòng thẩm vấn, Micky nhìn căn phòng thủy tinh quen thuộc kia thì trong đầu không rõ vì sao lại cảm thấy nhức đầu.
Hắn quả thật là không muốn thấy cái thứ đồ này một chút nào ah……
Đến là đã thấy bóng ma trong lòng rồi.
Micky cẩn thận nhìn vào nữ nhân trong phòng thủy tinh kia, nữ nhân kia cũng đang nhìn hắn.
Một đôi mắt trong trẻo phản chiếu sự tĩnh lặng sâu thẳm trong nội tâm, nụ cười của nàng thì ấm áp và điềm tĩnh, giống như có thể hóa giải được hết thảy phiền não ở thế gian, mái tóc dài mượt mà khẽ khàng vuốt ve thắt lưng, cho dù là ngồi trong cái phòng thẩm vấn bằng thủy tinh thì tư thái của nàng vẫn không thấy chút chật vật nào.
Đúng là một nữ nhân rất xinh đẹp, nhưng lại khiến cho Micky có một cảm giác quái dị không thể nói được.
Không chân thật….
Đúng rồi.
Chính là cái cảm giác không chân thật kia.
Nữ nhân này giống như là một người được công nghệ AI kiếp trước tạo ra vậy, tuy rằng rất đẹp rất ưa nhìn nhưng lại thiếu mất nhân tính mà con người cần có.
Vừa mới nhìn nữ nhân này lần đầu tiên thì Micky đã cảm thấy cảnh giác rồi.
Nhưng sau đó hành động của nữ nhân lại càng khiến cho hắn hồn bay phách tán hơn nữa.
Chỉ thấy nàng ở trong phòng thủy tinh chậm rãi đứng dậy, hướng về phía Micky hành một lễ sâu sắc.
“Cuối cùng cũng được gặp ngài rồi."
"Tôn Giả.”
Trong khoảnh khắc Micky cảm thấy như phía sau mình có vô số ánh mắt đang c·hết chóc nhìn mình!