Nghe những lời ngang ngược của Micky, trong mắt nhân sự kia lóe lên một tia đắc ý, hắn đã thành công chuyển họa rồi!
Tiếp theo thì phiền phức sẽ là mâu thuẫn giữa hai huynh đệ nhà họ Hàn và tên nhà quê này thôi, hắn chỉ là một nhân sự nhỏ thì làm được cái gì chứ?
Dù sao thì mâu thuẫn giữa nhà quê và thế gia như huynh đệ nhà họ Hàn vốn dĩ đã tồn tại, đợi chút nữa lúc hai người cãi nhau thì chắc là cũng không còn ai có thời gian để mà để ý đến hắn nữa.
Dù là hai huynh đệ nhà họ Hàn có đội trưởng cấp B chống lưng, hay là Micky đang có quan hệ không tệ với đội trưởng đội thanh lý thì cả hai đều không phải là loại người mà một nhân sự bé nhỏ như hắn có thể đắc tội được.
Nhưng mà không đắc tội nổi thì vẫn không thể ác tâm được chắc?
Hơn nữa là có lời nào mà hắn đã nói sai đâu?
Đều là lời thật lòng cả mà!
Nhân sự đắc ý vô cùng, nếu như không phải tình hình không cho phép thì hắn còn muốn đi lấy một đĩa hạt dưa nữa kìa.
Nhưng mà phản ứng của Hàn Phi tiếp theo đã hoàn toàn vượt quá dự đoán của nhân sự kia.
"Nếu như là ngươi c·ướp thì ta nhận thôi, dù sao ngươi cũng không phải lần đầu c·ướp mà.” Hàn Phi bĩu môi tỏ vẻ không vui cho lắm, nhưng lại tỏ vẻ một vẻ nhận thua bất đắc dĩ.
Micky vốn dĩ còn tưởng là Hàn Phi sẽ tức giận xông lên, không ngờ rằng tên này còn có tu dưỡng hơn hắn tưởng đấy, hắn nhún vai đáp: “Ta cũng đâu có biết là của các ngươi đâu, thật ra thì c·ướp chỗ ở thì mới là lần đầu tiên, còn cái này thì là lần thứ hai mà thôi.”
Vừa nói thì Micky đã triệu hồi ra xiềng xích rồi lắc lư nó ở trên tay, sắc mặt của hai huynh đệ nhà họ Hàn cứ như vừa ăn phải ruồi vậy, cảm giác giống như trên đầu mình vừa đội một cái mũ xanh mà không làm được gì.
Mà lại còn không có cách nào để mà nói lại.
"Thôi bỏ đi, là của ngươi thì cũng hết cách thôi, hai bọn ta còn đang nợ ngươi một mạng đó, cứ c·ướp thì c·ướp vậy.” Hàn Phi và em trai Hàn Vũ nhìn nhau một cái, bất lực lắc đầu định rời đi.
Kết quả là Micky lại ngăn hai người lại rồi cười nói: "Đừng vội đi chứ, phòng thì ta sẽ nhường lại cho các ngươi, sẵn tiện ta trở thành Siêu Thoát Giả gia nhập vào phòng bảo vệ thì cũng phải đổi nhà thôi.”
Hành vi và phẩm chất của hai huynh đệ nhà họ Hàn này cũng không tệ đấy, không hề ngông cuồng giống đám công tử nhà giàu mà cách cư xử rất là lễ phép và quy củ.
Hai huynh đệ Hàn Phi và Hàn Vũ thì sững sờ một chút rồi trợn tròn mắt nhìn Micky: “Ngươi gia nhập phòng bảo vệ á? Cái chỗ mà không ai dám đến kia á?”
Sắc mặt của nhân sự kia ở bên cạnh đã bắt đầu trắng bệch……
Siêu Thoát Giả…
Phòng Bảo Vệ……
Siêu Thoát Giả thì thôi, lắm thì về sau tránh mặt một chút thôi là được, nhưng mà Phòng Bảo Vệ thì……
Trong đầu của nhân sự kia đã hiện lên hình ảnh bản thân bị bức cung tra khảo rồi.
Micky nhún vai: “Đội trưởng Leon kêu ta vào đó, có cho ta lựa chọn đâu.”
Hít!
Nhiệt độ phòng của nhân sự lại giảm đi hai độ, từng người đều đang kinh hoàng nhìn Micky.
Nếu như là bị điều đi vào thì còn có thể nói Micky xui xẻo, nhưng hắn có thể được Leon coi trọng mà triệu đi thì lại là một chuyện khác.
Người mà có thể lọt vào mắt xanh của Leon, thì có khi là loại biến thái nào vậy?
Trong ánh mắt của hai huynh đệ Hàn Phi và Hàn Vũ lại thêm vài phần e dè.
“Nếu đã như vậy…… thì bọn ta nhận thôi vậy, ngươi cứ bận việc trước đi.” Hàn Phi liền cầm lấy thẻ phòng trên tay của Micky rồi kéo em trai quay đầu chạy đi mất.
Hai huynh đệ Hàn Phi chạy rồi thì Micky quay đầu lại nhìn về phía nhân sự đang sắp tắt thở kia, hắn dùng ngón tay gõ mạnh xuống bàn.
"Nói đi, ta c·ướp ngươi thì ngươi có thể làm được gì nào?"
Con ngươi của nhân sự kia rung lên dữ dội, nhìn gương mặt quen thuộc với nụ cười của Micky mà cả người đều run rẩy, hắn cố gắng gượng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Tiên… Tiên Sinh….”
Đôi mắt đen sâu thẳm của Micky như là một vực sâu không đáy, từng tiếng ai oán cùng với tiếng xiềng xích ma sát với mặt đất vang vọng ở trong đầu của nhân sự kia……
“Tiên sinh… Xin đợi chút! Ta nhớ… ta nhớ ra là hình như có một phòng vẫn luôn bỏ trống, vừa hay rất là phù hợp với ngài!"
Nhân sự lay lay đầu tỉnh táo lại, hắn cũng không biết đây là ảo giác hay là sự thật nữa, nhưng trong khoảnh khắc này thì hắn đúng là đã bị dọa cho vỡ mật rồi….
Hắn luống cuống cả lên vội lục tìm trong hộc bàn hồi lâu mới tìm được một tấm thẻ phòng từ trong một cuốn sổ tay rồi đưa cho Micky, hắn lau mồ hôi trên đầu rồi cúi thấp đầu xuống.
"Đây là một căn hộ nằm trên tầng trệt, là chút tiền riêng mà ta để dành cho mình, thuộc phạm vi đãi ngộ mà chỉ có người trên cấp B mới có được……”
“Xin hỏi là về sau hai chúng ta không còn liên quan đến nhau nữa thì có được không?”
Micky nhướn mày, không ngờ còn có một thu hoạch bất ngờ đấy chứ, cầm thẻ phòng lên lắc lắc hỏi: "Không có vấn đề gì chứ? Ta cũng chỉ là nhân viên cấp C mà thôi."
Nhân sự gượng ra một nụ cười: “Không sao.”
Micky lúc này mới gật đầu cất thẻ phòng vào trong túi ngực: “Được, xem ra nhân sự các ngươi kiếm chác cũng không ít đấy, hy vọng là chúng ta sẽ không có cơ hội gặp lại nhau.”
Nói xong Micky liền xoay người rời đi, nhưng vào cái khoảnh khắc mà hắn vừa đóng cửa thì đã nghe có một âm thanh vật nặng rơi xuống ở trong phòng.
Chắc là bị dọa cho mềm cả chân rồi đấy mà.
Nhưng mặc kệ nó.
Micky thư thái rời khỏi chỗ của nhân sự, theo địa chỉ trên thẻ phòng mà đi đến một tòa nhà khác ở bên trong trung tâm thu dung, vào thang máy đi lên tầng bốn đến cái chỗ ở mới của mình.
Không thể không nói cái thẻ đen mà nhân sự kia làm ra cũng tốn không ít vốn đấy, đây lại là một căn hộ lớn trên tầng trệt rộng đến 500m vuông!
Mặc dù không có đồ trang trí cùng nội thất xa hoa nhưng tiện nghi thì đầy đủ, thậm chí còn có phòng tĩnh tọa nữa chứ!
“Chậc chậc! Xem ra nhân sự này dã tâm không hề nhỏ a, là muốn trở thành Siêu Thoát Giả à."
Micky tham quan chỗ ở mới của mình một lượt rồi thỏa mãn nằm trên ghế sofa ngắm nghía xung quanh.
Lúc kiếp trước với mức lương đó thì ngay cả tiền đặt cọc còn khó mua chứ đừng nói đến việc mua một căn nhà, ai mà ngờ được bây giờ sau khi xuyên không đến thì nhà thì có sẵn mà còn được phát hẳn cả một căn hộ rộng lớn như vậy nữa chứ, mấy cái này chắc là kiếp trước cũng chỉ là mơ mộng thôi.
Trước tiên nhờ quyền lợi đặc biệt của Siêu Thoát Giả cấp C mà đặt được một phần ăn đến tận cửa, ăn một bữa thật ngon rồi đi tắm xong xuôi, Micky mới hài lòng đến phòng tĩnh tọa.
Phòng tĩnh tọa có hiệu quả giúp cho tâm trạng trở nên an tĩnh, Micky vừa ngồi vào ghế thì đã nhanh chóng nhập định rồi.
Đến được lĩnh vực tinh thần, Micky nhìn cái xúc tu trên linh hồn màu xanh dương kia vẫn không ngừng muốn vươn về cái nơi mà có xiềng xích.
Ở trạng thái này Micky có thể cảm nhận một cách rõ ràng cơn đói đang không ngừng ảnh hưởng đến hắn, cái “cơn nghiện” đó cứ như là đang gặm nhấm xương tủy mà dù đã ăn no đi nữa thì vẫn chỉ hận không thể ăn thêm một bữa nữa.
Nhưng thứ muốn ăn thì không phải đồ ăn, mà là dị thường.
Nhưng rốt cuộc là tại sao lại có cái loại cảm giác này nhỉ?
"Haizz, sao trên người mình lại nhiều bí ẩn thế này nhỉ?"
Micky tặc lưỡi, bất lực lắc đầu.
“Thử xem cái đói này rốt cuộc là cái thứ quái quỷ gì đi, lần trước “ăn” qua loa quá, vẫn không hiểu rõ là đã ăn như thế nào, lần này có thể hảo hảo mà cảm nhận được rồi.”
Micky chuyển ý thức của mình đến trên linh hồn, cái cơn nghiện đó càng trở nên rõ ràng hơn, bị cái đói làm cho đầu óc choáng váng, ánh mắt của hắn liền hướng về phía sợi dây xích ở giữa không trung.
Khoảnh khắc mà sợi dây xích đó bị ánh mắt quét tới thì cũng bắt đầu run rẩy.
Micky thả trôi linh hồn đến gần bên cạnh xiềng xích, hắn đưa xúc tu tinh thần sờ vào thân dây xích trơn bóng.
Tiếng ồn ào vang vọng không ngớt, giống như đang xin tha vậy mà cự tuyệt sự đòi hỏi của Micky.
Nhưng Micky đã bị cơn nghiện đó làm cho chiếm lấy lý trí rồi thì hoàn toàn không thèm quan tâm nữa, xúc tu giống như một ngọn thương hung hăng đâm vào bên trong xiềng xích, sau đó rút mạnh một phát mang ra một thứ phát ra ánh sáng mờ mờ.
Xúc tu từ từ hấp thu cái đống kia, Micky dễ chịu đến nỗi toàn thân rung lên, phát ra một tiếng thở dài.
Trong sâu thẳm linh hồn giống như có một cái gì đó đã được lấp đầy, cả người đều cảm thấy thỏa mãn.
Năng lực của hắn cũng được gia tăng thêm, xiềng xích hư không có thể khống chế trong thời gian lâu hơn rồi, thậm chí có thể chơi ra vài chiêu kỹ năng nhỏ nữa, mà kỹ năng triệu hồi xiềng xích kia cũng không biến hóa nhiều, mà chỉ là cứng rắn hơn và biến hóa nhiều hơn mà thôi.
Quan trọng nhất là Micky cảm giác ở trong lĩnh vực tinh thần của mình có thêm ra một chút chỗ trống, dường như ăn thêm một lần nữa thì có thể có thêm một không gian để thu dung dị thường tiếp theo rồi.
Nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là sau khi cơn nghiện kia biến mất thì Micky như phát hiện ra cái đói kia rốt cuộc là sao rồi.
Hắn trợn tròn mắt cẩn thận nhìn vào cái linh hồn màu xanh dương kia, trong ánh mắt toàn là vẻ không thể tin được mà nói.