Cảnh Báo! Thu Dung Thất Bại!

Chương 32: Thì Đã Sao?



Chương 32 : Thì Đã Sao?

Nhớ lại lời của Đầu gai, Micky sắp xếp lại những trải nghiệm cùng manh mối gần đây, những manh mối mờ ảo lúc ban đầu bây giờ dần trở nên rõ ràng hơn.

Những bí ẩn về thân phận của mình rất có thể có liên quan đến Nhị Lương này và cả cái tên Tiểu Ái kia nữa, hai người nếu không phải là thành viên của “Kiêu” thì ít nhất cũng phải có mối quan hệ không nhỏ với “Kiêu”.

“Kiêu” chắc chắn phải có mục đích gì đó, thì mới để cho Linh Hồn DỊ Giới âm thầm biến thành Linh Hồn Vô Danh đi vào trung tâm thu dung.

Bây giờ còn chưa thể xác định là việc mình trọng sinh có phải là m·ưu đ·ồ đã được ấp ủ của “Kiêu” hay là tất cả những chuyện này cũng chỉ là một t·ai n·ạn…

Nếu chỉ là một t·ai n·ạn thì còn có thể xử lý được.

Nhưng mà nếu đây là m·ưu đ·ồ đã được ấp ủ của “Kiêu” thì……

Micky lắc đầu không dám suy nghĩ tiếp nữa, bây giờ manh mối vẫn còn quá hỗn loạn, mà thế giới dị thường này đối với hắn mới chỉ hé lộ một phần rất nhỏ của tảng băng chìm thôi, muốn làm rõ được bí ẩn này thì có lẽ không phải là chuyện có thể giải quyết trong một sớm một chiều được.

Đầu gai thì vẫn cần thời gian để nghỉ ngơi, tổn thương tinh thần của người bình thường thì còn khó hồi phục hơn cả tổn thương về thể xác, Micky cũng không tiện hỏi thêm liền để cho Đầu gai trở về nghỉ ngơi.

Trung tâm thu dung ở bên phía khu nhà ổ chuột thì đã được người của thu dung trung tâm tiếp quản, trong thời gian ngắn chắc sẽ không xuất hiện vấn đề gì đâu, dù có xuất hiện thì cũng không phải chuyện mà Micky có thể giải quyết, hơn nữa hắn cũng còn nhiệm vụ mới phải làm, vì vậy liền lên xe để trở về trung tâm nghỉ ngơi trước.

Không phải nói là Micky thật sự mệt mỏi đến mức phải cần nghỉ ngơi mà là bây giờ hắn lại có chút “đói” rồi.

Sau khi chiến đấu với Thợ Đồng Hồ của “Kiêu” thì Micky liền cảm thấy linh hồn trống rỗng, rất muốn ăn chút gì đó.

Leon thì phải ở lại trấn giữ bên khu nhà ổ chuột, Micky cảm thấy nếu muốn “ăn” xích thì cũng phải rời xa Leon mới được, cái tên này không chỉ là cáo già mà đầu óc với cả trực giác thì đều thuộc dạng hàng đầu, Micky thật sự là không muốn làm chuyện gì trước mắt của hắn cả.

Vả lại hắn còn phải đến trông nom hai đứa trẻ mà bị nghi ngờ là “Yazidi” kia nữa, nên vẫn phải nâng cao một chút thực lực trước rồi hẵng đến sẽ có chút cảm giác an toàn hơn.



Vừa mới quay về trung tâm thu dung thì Micky liền nhìn thấy lão Hà đang ủ rũ cả mặt mày mà đứng ngơ ngác ở trong hành lang nhìn đông ngó tây, lúc nhìn thấy Micky thì hai mắt ông ta sáng lên rồi đi tới: “Nhãi con cuối cùng ngươi cũng về rồi, rốt cuộc thì bên đó đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao mà trung tâm thu dung mình đã sắp trống hết cả rồi?”

Micky nhìn lão Hà dường như không biết chuyện gì xảy ra liền giải thích: "Chắc là sẽ không có chuyện gì lớn đâu, tình hình cơ bản đã khống chế được cả rồi, là “Kiêu” đấy.”

Những nhiệm vụ bên kia thì cũng không tiện nói, mà cái này thì cũng được coi như là một tin cơ mật nho nhỏ rồi, khi ký vào cái hợp đồng gia nhập phòng bảo vệ thì Micky vẫn còn nhớ rất rõ cái điều này.

Nghe thấy “Kiêu” thì lão Hà liền giật mình kêu “ồ” một tiếng rồi lại có chút lo lắng mà hỏi: “Không có ai b·ị t·hương đấy chứ? Không phải là có cả một đống người b·ị t·hương sắp được đưa về đấy chứ?"

Micky lắc đầu: "Không có, chỉ có ta và đội trưởng Trần Thần tham gia chiến đấu thôi, hai tụi ta đều ổn cả."

Những bệnh nhân ở khu nhà ổ chuột thì thuộc loại bị tổn thương tinh thần rồi, bác sĩ ở cấp bậc 8 như lão Hà đây là không trị được đâu.

Lão Hà nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm rồi vỗ ngực: "Không sao là tốt rồi không sao là tốt rồi, thật là uổng công ta cả ngày hôm nay phải ăn cơm với cá muối, ta còn tưởng là lại sắp phải làm thêm ca đêm rồi đấy, ta một ông già đầu bạc đâu còn sức lực mà thức đêm tăng ca mỗi ngày cơ chứ."

Chỉ cần đưa cơ hội cho lão Hà lên tiếng thì là sẽ nói luyên thuyên mãi thôi: "Ngươi không biết là hai ngày nay ta sống cái cuộc sống gì đâu, cả ngày toàn là phối hợp chữa trị, bình xịt của ta cũng phải dùng hết mấy lần. Nói ta thì Trưởng tế…Đội trưởng Tống đáng lẽ không nên để hai đứa cháu của hắn đi làm Siêu Thoát Giả chứ, không phải là đang chịu khổ đó sao!”

“Cuộc sống này thật sự là không sống được nữa, ngươi nói hay là ta kiếm cơ hội lên cấp 7 luôn cho rồi?”

“Nhưng mà một khi mà thăng cấp thì cái suất khám bệnh của ta sẽ mất thôi, ta thì tìm đâu ra được một chỗ làm việc thanh nhàn như này mà đi đây?"

Lão Hà vừa lải nhải vừa nói thì Micky nhìn thấy hai khuôn mặt khá giống nhau đi ra từ phòng y tế, nhìn thấy Micky bị lão Hà kéo lại thì mặt của hai người có chút vui mừng.

Vừa hay gặp được một cái cớ thích hợp thì Micky liền lên tiếng chào hỏi: "Thì ra là hai người à, trông hai người đã khôi phục lại được khá rồi đấy."



Ba người trước kia cũng không hẳn là có ân oán gì, cùng lắm cũng chỉ có quan hệ cạnh tranh thôi, có điều bây giờ gặp nhau thì có chút gượng gạo. Đại ca Hàn Phi hiển nhiên là không ngờ là Micky sẽ chào hỏi trước, mặt có chút cứng lại mà cười rồi đáp lại: “Đúng vậy, nhờ bác sĩ Hà mà chúng ta đã khôi phục gần như là xong hết rồi."

Lão Hà tặc lưỡi thở dài một tiếng: "Cũng chỉ vì hai ngươi là cháu trai của đội trưởng Tống thì ta mới phải tăng ca mà chữa trị cho các ngươi đó.”

Không thể không nói mặc dù lão Hà hơi lải nhải, nhưng về chữa trị thì không ai có thể bằng, ngay cả hai huynh đệ cũng cảm thấy vẫn còn sợ hãi.

Ngay cả khi đã bị Đồng Tâm Kính, một vật phẩm thu dung mang số hiệu 4878326, chia sẻ tổn thương, hai người lúc bị đưa ra khỏi khoang thu dung thì cánh tay cũng đã bị xiềng xích nghiền nát đến mức gãy xương nghiêm trọng, mà nếu muộn thêm một chút nữa thì e rằng là chỉ còn lại hai cục thịt nát thêm chút xương thôi rồi.

Nhưng dù là cái thương thế như thế mà được lão Hà không quản ngày đêm chữa trị cho nên bây giờ Micky cũng không nhận ra được cánh tay của hai người này có chỗ gì là không ổn.

Mấy lời này cũng khó nói, nhất là bản thân thân là quan hệ mà lại còn bị Micky cho ra rìa nữa, mặt mũi có chút không giữ nổi.

“Bác sĩ Hà, không có việc gì nữa thì tụi con đi trước đây, hai tụi con muốn đến phòng nhân sự giải quyết chút chuyện chỗ ở.” Hàn Phi lễ phép nói.

Lão Hà gật đầu rồi lại nhìn Micky hỏi: “Thế còn ngươi thì sao? Nếu mà ngươi không có việc gì thì đi ăn với ta đi, ta vẫn còn một ít cá muối chưa ăn hết đấy.”

Micky cũng liền lắc đầu đáp: “Tình cờ ta cũng đang có việc phải đến phòng nhân sự đây, không ăn với ngài đâu.”

Lão Hà tiếc nuối lắc đầu: "Thôi vậy, để ta một mình ăn vậy, quả đúng là lão già cô độc mà."

Lão Hà vừa dứt lời liền quay về phòng y tế mà hút cà phê, Micky thì cùng hai huynh đệ Hàn Phi cũng chẳng quen nhau gì cho mấy, nên mọi người cứ xem như là cùng đường rồi hơi gật đầu một cái là coi như là quen nhau thôi rồi một trước một sau mà hướng về phía phòng nhân sự đi đến.

Vốn dĩ Micky không có ý định đi đâu, căn phòng mà hắn đang ở thì cũng không tệ, bản thân cũng chẳng định đổi phòng làm gì cả, nhưng vì lỡ nói với lão Hà rồi, thì thôi thì đổi một chút cũng được vậy, dù sao bản thân cũng chẳng có cái gì cả.

Cứ đi theo hai huynh đệ nhà Hàn Phi mà đi tới trước cửa phòng nhân sự, hai người này vừa bước vào thì Micky cũng liền thông qua cái khe hở của cánh cửa mà thấy được một cái người quen có khuôn mặt hầm hầm kia đang ngồi ngạo nghễ ở đó.

Vừa mới nhìn thấy Hàn Phi đi vào, vẻ mặt của tên nhân sự đó lập tức thay đổi liền.



"Ngài Hàn! Các ngài muốn uống trà hay là cà phê?" Vẻ mặt của tên nhân sự cười tươi như hoa nở mùa xuân vậy.

Micky thấy cảnh này mà bĩu môi, quả nhiên những loại người này thì ở thế giới nào thì cũng sẽ xuất hiện thôi.

Nhưng hắn chợt nghĩ đến một vấn đề, lẽ nào cái phòng mà mình đang ở lại chính là của hai tên ngốc này à?

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Hàn Phi liền trực tiếp nói: “Không cần đâu, chúng ta đến đây nhận phòng ở, cho ta hỏi là hiện tại có còn phòng nào dư ra không?"

Nghe đến đây sắc mặt của nhân sự kia đã tối sầm lại rồi, hắn tỏ vẻ khó xử: “Thì là có, trước đó đã chuẩn bị cho các ngươi một căn phòng rất là tốt rồi, ai ngờ đâu là lại bị người ta giành mất rồi, người ta ỷ vào có đội trưởng tiểu đội thanh lý Siêu Thoát Giả chống lưng, uy h·iếp ta không có cách nào đành phải cho người ta."

Nói rồi mắt của tên nhân sự đó chợt lóe lên, nhìn sang Micky đang có vẻ hứng thú xem kịch thì mặt của hắn khựng lại, không ngờ chính chủ lại ở đây, thần sắc lập tức hoảng hốt.

Nhưng rồi hắn lại nhìn thấy hai huynh đệ nhà Hàn Phi, nghĩ bụng dù sao cũng bị nghe hết cả rồi thì mình cũng chả thèm ngụy trang làm gì nữa.

Tên nhân sự cắn răng, nghĩa chính ngôn từ chỉ tay vào Micky rồi nói với hai người: “Chính là hắn! Chính là hắn đã giành mất căn phòng mà ta chuẩn bị tốt cho ngài Hàn rồi đó.”

Thì ra là vậy…..

Micky thở dài lắc đầu, rắc rối thì cứ như chưa từng rời xa hắn một bước nào cả vậy.

Rồi lộ ra một ánh mắt khiêu khích.

"Thì đã sao? Căn phòng đó dù cho có là ta giành thì ngươi cũng làm gì được ta chứ?”

Đừng nói là hai huynh đệ nhà họ Hàn, Tống Nghị hắn cũng đã từng cho qua rồi đấy thôi.

Không phải ai cũng là Leon cả, các người thì qua đây mà diễn làm cái quần què gì chứ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.