Cái giọng nói chói tai kia không hề làm gián đoạn kế hoạch của Micky, hay nói đúng hơn là thần chí của Micky đã lạnh đến không còn được tỉnh táo nữa, nếu không phải tiến vào phạm vi của vòng sáng rồi thì thân thể đã ấm lên chút, bằng không thì với cái khoảng cách gần thế này e rằng đến cả nhắm bắn Micky cũng chẳng thể làm được.
Bùm!
Micky không chút do dự trực tiếp nổ súng, chỉ là hắn tuyệt đối không thể ngờ rằng đối phương lại phòng bị trước như vậy, một chiếc đồng hồ từ trong ngực của tên thành viên "Kiêu" bay ra đỡ được viên đạn này!
Micky đã sớm lường trước được việc có thể mình sẽ bắn trượt rồi, nên ngay khoảnh khắc mà phát súng đầu tiên không trúng mục tiêu thì hắn đã chuẩn bị tiếp tục nổ súng rồi, nhưng ngay lúc đó thì từ trong quần áo của thành viên "Kiêu" kia bỗng rớt ra một quả bom được buộc vào đồng hồ.
Khốn kiếp!
Đây là điên hết rồi hay sao?
Nghe tiếng chuông gấp gáp vang lên, Micky không thể làm gì khác đành phải buông sợi xích ra, rồi cuộn sợi xích thành hình khiên để chắn trước mặt mà nhanh chóng lùi lại.
Nhưng vừa lùi một bước là Micky đã bước ra khỏi vòng sáng, cơn lạnh thấu xương lại một lần nữa kéo tới!
Ầm!
Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, âm thanh v·a c·hạm lanh canh vang lên từ trên sợi xích, một luồng xung kích cực lớn đã trực tiếp hất văng Micky ra ngoài!
Cũng may là sợi xích là do xúc tu tinh thần điều khiển, sau khi chắn được đợt xung kích thì Micky lập tức dùng sợi xích quấn lấy một cái cột đá mà ổn định lại cơ thể.
“Chắc là c·hết rồi chứ?”
Khoảng cách gần như vậy, ở dưới v·ụ n·ổ này thì làm gì có đạo lý nào mà còn sống sót được chứ, Micky vẫn còn chưa hết kinh hãi mà nhìn vào mấy chiếc bánh răng và kim đồng hồ đang cắm trên sợi xích, hắn đã suýt thì xong đời rồi.
Nhưng khi tầm mắt của Micky xuyên qua lớp khói bụi do v·ụ n·ổ gây ra thì hắn đã thấy ba người trong vòng sáng vậy mà vẫn hoàn hảo không chút tổn hại!
Ở giữa không trung trong vòng sáng kia, những bánh răng và kim đồng hồ đó đều dừng lại, giống như là có cái gì đó đã giúp bọn họ ngăn cản được xung kích vậy.
“Micky! Đuổi người ra, phá đồ đằng đi!” Trần Thần đột nhiên hét lớn.
"Được!"
Cơn lạnh trên người càng ngày càng nghiêm trọng, quan trọng hơn cả là đầu mày cũng đã bắt đầu đau nhói, đây là triệu chứng tinh thần lực liên tục bị hao tổn.
Ba người đối diện kia cũng đã có phòng bị rồi, hai tên mặc áo choàng trắng lôi súng ra chĩa vào bọn họ, còn tên áo choàng đen thì cười nham hiểm rồi lại lấy thêm một quả bom đồng hồ ra.
Nhưng đã thấy một lần rồi thì làm sao mà Micky còn có thể trúng chiêu được nữa chứ?
“Trói!”
Sợi xích đen từ hư không phía bên cạnh người của tên áo choàng đen chui ra trói chặt hắn lại, quả bom đồng hồ cũng bị nhốt bên trong sợi xích.
Đồng thời Micky vung sợi xích trói lấy một tên áo trắng ném thẳng hắn về phía của Trần Thần!
"Bắt lấy!"
Cùng lúc đó Micky mượn lực của sợi xích rồi đồng thời ra sức, cả người hắn bay lên không mà cùng với tên áo trắng đó hoán đổi vị trí.
Lần thứ hai tiến vào vòng sáng thì Micky thừa cơ lúc tên áo trắng kia vẫn còn kinh ngạc mà nâng chân đá một cước, trực tiếp đá tên áo trắng kia ra khỏi vòng sáng.
Bên chỗ Trần Thần đã rất quyết đoán, không hề để ý tới tên áo trắng bị Micky dùng sợi xích quăng ra mà hướng thẳng vào tên vừa mới bị đá ra nổ súng!
Bốp bốp bốp!
Ba phát súng bắn trúng toàn bộ, máu văng tung tóe trên không trung.
Mà bên phía Micky vừa mới hạ cánh thì xiềng xích trên người của thợ đồng hồ đã đột ngột biến mất, nhìn thấy hắn sắp n·ém b·om đồng hồ xuống dưới chân rồi!
Khốn kiếp!
Tinh thần lực bị hao tổn quá nhiều rồi, sợi xích hư không chỉ có thể duy trì được mấy giây thôi, mà đúng lúc xích hắn quăng ra lại vẫn chưa thu về được!
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó thì trong đầu của Micky đã thoáng hiện qua vô số ý nghĩ cùng khả năng.
Xúc tu!
Micky linh quang lóe lên, xúc tu tinh thần lập tức tách rời khỏi xiềng xích liền lập tức xuất hiện ở dưới chân của thợ đồng hồ kia, cuốn lấy quả bom đồng hồ kia mà ném thẳng xuống dưới cái đồ đằng kia!
Sự cố xảy ra quá bất ngờ làm sắc mặt của thợ đồng hồ thay đổi nhanh chóng.
“Không thể nào! Cái thứ dị….”
Micky hoàn toàn không cho hắn có cơ hội để nói hết, khẩu 1911 ở tay trái trong chớp mắt đã được giơ lên rồi nhắm vào thời điểm sơ hở của hắn mà bóp cò!
Bùm!
Một lỗ thủng đầy máu đã xuất hiện ở ngay trán của thợ đồng hồ áo choàng đen kia, chỉ có một cặp mắt vẫn còn không tin mà nhìn chằm chằm Micky, để lại một tiếng lẩm bẩm.
“Hồn…”
Ầm!
Một t·iếng n·ổ cực lớn vang lên, đồ đằng hình chim được ghép bởi hai người đã bị bánh răng và kim đồng hồ kia đánh nát trong giây lát, máu tươi màu đỏ trộn lẫn với bụi đã lấp đầy cả không gian dưới đất.
Đồ đằng đã bị phá tan, vòng sáng màu xanh biến mất.
Micky kinh ngạc phát hiện cảm giác lạnh giá kia đã bắt đầu từ từ tan đi rồi.
Nhưng hiện tại hắn cũng không có thời gian nghĩ chuyện gì đã xảy ra, một tiếng điện rẹt vang lên, hắn vội chạy về vị trí mà Trần Thần đang đứng.
Xuyên qua làn khói Micky đã nhìn thấy Trần Thần đang đánh khổ chiến với hai cái đầu loa.
Sao lại là cái thứ quỷ quái này chứ?
Không phải đã nói là người bình thường thôi sao?
Thấy đạn trong tay của Trần Thần đã cạn hết, mà một cánh tay của Trần Thần lại còn bị dây điện kéo lại, tình thế không cho phép Micky suy nghĩ nhiều liền nâng súng lên nhắm thẳng vào đầu cái tên đầu loa đang kéo cánh tay của Trần Thần mà nổ hai phát!
Bốp bốp!
Chất dịch nhầy nhụa màu đen từ trên đầu loa chảy xuống, cuối cùng thì sợi dây điện kia cũng đã buông cánh tay của Trần Thần ra.
Trần Thần lộn một vòng qua khỏi cái dây điện vừa mới lao đến rồi nhổ nước bọt xuống đất nói: "Trói chúng lại! Để ta nghĩ cách!”
"Không cần! Để đối phó với cái thứ này thì ta có kinh nghiệm."
Micky tay trái vẫn cầm súng tiếp tục bắn về cái tên đầu loa kia, mà tay phải với sự dung hợp giữa xích và xúc tu tinh thần trong nháy mắt đã quấn chặt vào cổ của cái tên đầu loa.
"Trói!"
Xiềng xích hư không đã trói chặt cái tên đầu loa đó lại, Micky lộ ra một nụ cười tàn nhẫn rồi đột nhiên kết hợp với sức của xúc tu tinh thần mà dùng lực!
Phụt!
Ở dưới lực của bản thân Micky cùng với sức của xúc tu tinh thần, thì đầu của tên đầu loa đó đã trực tiếp bị xé toạc ra!
Chớp nhoáng như vậy, mà sau khi làm xong một chuỗi hành động này Micky không hề dừng lại, tay trái lại cầm súng nâng lên mà ngắm bắn.
Bốp bốp bốp bốp!
Xả hết sạch băng đạn về cái tên đầu loa cuối cùng kia rồi cả người lại bay lên một cách trực tiếp nhảy lên ngay trên người của tên đầu loa duy nhất còn sót lại kia!
Một chân đạp thẳng lên ngực của tên đầu loa kia mà đạp ngã nó xuống, tay phải trực tiếp túm lấy dây điện đang duỗi ra từ v·ết t·hương trung tâm trên người tên đầu loa, đồng thời dùng xích thu lại giúp tay phải có thêm lực.
“Đứng lên cho ta!”
Âm thanh ken két đáng sợ từ cổ của tên đầu loa truyền đến, chất lỏng màu đen đang thấm ra từ những vết nứt trên da, tiếng điện rẹt rẹt lẫn với tiếng kêu gào đau đớn của con người trong cổ họng vang lên, nó vùng vẫy tay xé quần của Micky, nhưng cả hai tay cũng đã mềm yếu rồi.
Phụt!
Lại một âm thanh nhớp nháp vang lên, lại thêm một cái đầu của dị chủng bị đứt ra.
"Nay đã khác xưa rồi, bạn ta à."
Micky vừa cầm đầu của tên đầu loa đó lên vừa sảng khoái chào hỏi.
Trần Thần ở một bên nhìn Micky như vậy mà nuốt một ngụm nước bọt, một chân đạp lên người dị chủng, trên tay thì xách đầu của dị chủng, sợi xích đen đang vắt ở trên cánh tay Micky, một tay thì vẫn cầm một khẩu súng màu hồng phấn có hình hoạt hình……
Không biết có phải là do dư âm của cái lạnh vẫn còn chưa tan hết, hay là do nụ cười quái dị trên mặt Micky mà Trần Thần lại thấy rùng mình một cái.
Có phải là Micky này có một cái sở thích đặc biệt với cái đầu hay sao?
Sao lần nào cũng là đầu lìa khỏi cổ thế này?
Hắn bỗng nhiên nhớ ra một câu mà vẫn luôn được lan truyền ở trong trung tâm thu dung số 44 này.
Trung tâm số 44 có lẽ sẽ có những dị thường mà bị bỏ sót…….
Nhưng tuyệt đối sẽ không có ai mà Leon đã nghi ngờ là sai cả.